– Sao mẹ lại sanh ra đứa con ngốc nghếch như con nhỉ, chỉ làm chuyện mất mặt thôi – Mẹ nhỏ thở dài khi nhỏ vừa ngồi xuống định ăn sáng.
Gì vậy trời? Hôm nay không phải mẹ nhỏ tới thời kì đấy chứ. Lại tái phát bệnh cằn nhằn hay là sao vậy. Nhỏ bèn đưa mắt ra hiệu cho ba hỏi lí do. Ba nhỏ bắt ngay tín hiệu bảo:
– Hôm qua mẹ con coi chương trình đó.
Ôi! Cha mẹ ơi, mẹ nhỏ xem chương trình đó. Mà khoan, nói mới nhớ, chương trình đã phát ngày hôm qua….huhu…nhỏ quên mất tiêu rồi. Sao nhỏ có thể quên mất được cơ chứ, đúng là óc bã đậu mà, chẳng phải nhỏ chờ ngày này lâu lắm rồi hay sao, cố tỏ ra dịu dàng thục nữ , để khi lên hình có thể ăn điển toàm tập, cho nên mới cố gắng nhẫn nhịn tên Lập Khiêm đó đến gần như nội thương.
Mẹ nhỏ ngồi thừ một lát ngẫ nghĩ rồi cuối cùng cũng gật đầu nói:
– Cũng còn may con xinh đẹp giống mẹ.
Nhỏ và ba nhỏ cùng chị Diệp Loan không hẹn mà gặp cùng phun ra mấy cọng bụng vừa cho vào miệng, tiếp theo sau đó là tràn ho sặc sụa, ba nhỏ còn thảm hơn, trong lỗ mũi có một sợi bún thò ra, đúng là mất hình tượng trụ cột gia đình.
Trời ạ, sao tự nhiên hôm nay mẹ nhỏ cảm tháng đáng sợ như vậy cơ chứ, chẳng phải trước giờ mẹ nhỏ vẫn bảo nhỏ là :” Mẹ làm sao có phúc sinh ra được đứa con vừa lười, vừa ngốc, vừa xấu xí như con được.
Chẳng qua mẹ đi thăm bệnh, ngang qua một cái wc thì nghe tiếng khóc. Thấy một đứa bé bị bọc lại bỏ rơi trong đó nên thương quá đem về nuôi. Mẹ mà biết trước con như vầy, lúc đó mẹ bỏ luôn”, có hôm mẹ nhỏ sử lại là lụm được ở bãi rác ….Haiz, cuộc đời nhỏ bị vùi dập thật thảm thương, sinh ra đã là vì sao xấu, đến mẹ ruột cũng không chịu nhận nhỏ.
Vậy mà hôm nay mẹ nhỏ tự nhiên lại như vậy, không lẽ xảy ra chuyện gì sao?
– Ba…có phải mẹ mắc bệnh nan y không hả ba? – Nhỏ nghiêng người về phía ba hỏi nhỏ.
– Chắc không đâu…chắc mẹ con đang trong thời kì rụng trứng đó – Ba nhỏ trầm ngâm trả lời.
Tiếng đũa đâm mạnh xuống mặt bàn, tiếp sau đó là cái lườm đầy chết chóc về phía hai cha con. Khiến hai cha con đành cúi đầu ăn không dám hó hé thêm lời nào. Chị Diệp Loan cười nghiêng ngả, cuối cùng bảo với nhỏ là hôm qua, thím Hà, mẹ Lập Khiêm nhìn thấy nhỏ, cứ luôn miệng khen nhỏ xinh, cho nên mẹ nhỏ có chút nở lỗ mũi đó mà. Đâm ra bây giờ nhỏ xinh giống mẹ, mẹ nhỏ cũng có bệnh tự sướng cao ghê.
Nhưng nhỏ vẫn tiếc là không được xem chương trình đầu tiên mà nhỏ đóng, đúng là đáng tiếc. Mà nhỏ không nhớ thì thôi, vì trí tuệ của nhỏ chưa bao giờ ở mức tự hào nhưng chẳng lẽ cái tên Lập Khiêm đó chẳng nhở. Lí nào là như vậy.
Cái tên keo kiệt này, trong phòng có tivi, vậy mà không thèm bảo nhỏ một tiếng, đáng ghét.
Vừa đi học, Diệp Hân vừa tự sướng. Dù ít dù nhiều, nhỏ cũng được lên tivi, dù không trở thành sao thì cũng có thể trở thành một mỹ thục nữ được mọi người chú ý đến. Nhỏ tin là với tạo hình xinh xắn của mình, mọi người sẽ thay đổi cái nhìn bấy lâu nay của nhỏ . Còn nữa nha, mỗi khi ghi hình, nhỏ luôn trở thành một người hiền lành, ngoan ngoãn, cho nên ….Nghĩ đến đây, nhỏ không thể nào không tự khen mình được. Chắc chắn sẽ có nhiều người nhìn nhỏ bằng ánh mắt ngưỡng mộ lễn ghen tị. Nói không chừng sẽ có khối anh chàng trồng cây si với nhỏ => tinh thần tự sướng cao độ không còn thuốc chữa.
Cuối cùng cũng đến trước cổng trường, Diệp hân hất tóc, ưỡng ngực ngẩng cao đầu bước chân vào cổng trường.
Đầu tiên, chưa ai chú ý đến nhỏ….
Sau đó ….mọi người từ từ phát hiện ra nhỏ, bắt đầu quay lại nhìn nhỏ.
Trong lòng nhỏ khoái trí vô cùng, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, làm như không có gì, mặc cho người ta ngắm nhìn đầy ngưỡng mộ và nghen tị. Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác tưởng tưởng, những người kia độp vào mặt nhỏ từ ….
– Là nhỏ ngốc đó đó ….
– Haha…nhỏ ngốc …buồn cười ghê ….
– Dễ thương nhưng mà ngốc quá …haha …
…………
“ Ngốc”, chuyện gì xảy ra vậy? Tim gan phèo phổi à, mày đừng có lộn tùng phèo nữa khiến tao chóng mặt quá. Nhỏ tự nói với nội tạng của mình rồi phóng vèo vào lớp, tránh mấy ánh mắt và nụ cười kỳ quái kia.
Vừa thở phào nhẹ nhỏm vì nhỏ đã được an toàn rồi, thì nhỏ Lan đột nhiên kéo nhỏ đến bàn, ấn mạnh nhỏ ngồi xuống, rồi sau đó từ trong cặp sách rút ra….
Một cái bịch ….
Chứa một thứ bột màu trắng.
– Ma túy hả – Nhỏ kinh hoàng hỏi.
Nhỏ Lan ném cho nhỏ một cái lườm, cong mỏ mắng:
– Đầu bà bị úng thủy hả, nghĩ sao mà túy mà tui công khai đem lên lớp thế này.
Nhỏ gật gật đầu, nhỏ Lan nói cũng phải. Vậy cái đó là gì?
– Tui phải ráng thức dậy, lén lút mẹ lấy một ít đem cho bà – Nhỏ Lan chép miệng nói tiếp.
Nhỏ Lan vừa nói xong, trong đầu nhỏ chợt nhận ra một điều, sau đó nhỏ nhìn nhỏ Lan đầy cảm kích. Bột màu trắng, lén lút mẹ lấy ….thì chắc chắn cái thứ trong bịch này chính là bột trân châu. Cái thứ này dùng để làm đẹp mặt làm đẹp da. Đúng là đồ đắt tiền nên nhỏ Lan phải lén lút chôm của mẹ đem đến cho nhỏ. Tuy hành động trộm cách tại gia thật sự là hành vi không tốt đẹp, nhưng mà nhỏ quyết định liệt nhỏ Lan vào hàng ngũ bạn bè đồng sinh cộng tử của nhỏ.
Chắc là hôm qua, nhỏ lên hình, nhỏ Lan quyết định giúp nhỏ làm đẹp, để sau này còn thơm lây.
– Trời. Bà đem có nhiêu đây thôi hả? – Nhỏ Hằng tự nhiên từ đâu xen vô chê – Xem đây, tui mua nguyên bịch lớn luôn.
Diệp Hân kinh ngạc nhìn đứa bạn thân của nhỏ. Trời đất ơi, đứa bạn keo kiệt của nhỏ hôm nay đột nhiên đổ tính rồi hay sao. Dám mua nguyên một bịch bự để cho nhỏ. Bình thường Diệp Hân ăn bánh của nhỏ là nhỏ kêu lên ầm ĩ đòi phải mua trả.
Diệp hân thấy tim đập loạn xạ, ánh mắt cảm kích cùng tràn ngập yêu thương nhìn về nhỏ bạn thân của mình, chờ đợi nhỏ lấy quà ra tặng mình.
Nhỏ Hằng từ từ rút ra khỏi bìa một cái bịch….
Cũng là đựng thứ bột màu trắng , nhưng là nguyên một bịch to đùng….
Bịch muối I ốt.
Diệp hẩn hả lên một tiếng, cả người đứng hình nhìn chằm chằm cái bịch muối I ốt mà nhỏ Hằng rút ra rồi thẩy lên bàn của nhỏ.
Sau giây phút ngỡ ngàng kinh ngạc, tiếp theo sau đó là phút giây hụt hẫng…..sau đó nữa là tức giận.
– Cái đồ khốn ….hai đứa bây chết hết đi cho tao nhờ – Nhỏ tức giận đỏ mặt tía tai hét lên.
Hai đứa bạn nhỏ nuốt nước bọt cái ực nhìn cơn thịnh nộ của nhỏ mà tự động im lặng vì nghĩ trò đùa của hai nhỏ hình như hơi quá trớn. Cái đồ khôn Lan kia, có tí muối I Ốt mà cũng phải lén lút mẹ lấy, làm nhỏ tưởng bở nãy giờ
“ Bình tĩnh…bình tĩnh …” – Nhỏ tự nhắc nhở mình. Nhỏ tự lục lại bản chữ cái tên
“ A – Khiêm Tốn
B – Thiếu Kiên Nhẫn
C – Ngây Thơ
D – Tài Năng
E – Tốt bụng
F – Biết suy nghĩ
G – Suy nghĩ logic
H – Điềm tĩnh
I – Xinh đẹp
J – Luôn được tôn trọng
K – Yêu Bằng cà trái tim
L – Ngạo mạn
M – Hoàn hảo
N – Luôn mĩm cười
O – Năng động
P – Thông Minh
Q – Cá tính
R – Tính cách thất thường
S – Lãng mạn
T – Đáng tự hào
U – Thiên tài
V – Nóng nảy
W – Thực tế
X – Điên rồ
Y – Tháo quát
Z – Crazy một tí
Nhỏ tên Hân : H – Điềm tĩnh , A – Khiêm tốn , N – Luôn mĩm cười. Đúng vậy, phải điềm tĩnh và luôn mĩm cười. “Nào, Diệp Hân bình tĩnh lại”, nhỏ tự nhủ bản than, cố lấy giọng điềm