pacman, rainbows, and roller s
Lời bài hát Việt Nam | Lyrics.vn

Tôi có nỗi buồn chẳng thể gọi thành tên

Tôi có nỗi buồn chẳng thể gọi thành tên - 378 Lượt Xem


thichdoctruyen.yn.lt - Người yêu cũ có người yêu mới – cảm giác này thật khó chấp nhận, đặc biệt là khi một người vẫn còn yêu. Cảm giác đó miên man, day dứt, nghẹn ngào, một nỗi buồn khó gọi thành tên. Sau chia tay, ta vẫn mong người ấy hạnh phúc, nhưng khi họ hạnh phúc rồi tại sao ta lại đau lòng đến vậy?

***


- Anh ơi, mình ngồi chỗ này nhé, em muốn ngắm đường phố ạ.

Đang
say sưa với đống dữ liệu cần xử lý, tôi giật mình bởi tiếng nói của của
cô gái đang tay trong tay với một chàng trai tiến về phía bàn gần chỗ
tôi.

Tôi là một kẻ có một sự tập trung
cao độ khi làm việc, nhưng nghe giọng nói điệu điệu, nhõng nhẽo, thân
quen bất giác tôi rời mắt khỏi màn hình máy tính, đánh cái nhìn tò mò
sang bàn bên.

Cô gái nở nụ cười thật
xinh, ánh mắt lấp lánh đầy âu yếm với chàng trai. Chẳng hiểu sao tôi bối
rối dừng sự lén lút của mình và bị mất bình tĩnh trong vòng 5 giây, tự
nhiên có cảm giác hồi hộp đến run rẩy. Cô gái ấy sao lại giống em của
tôi đến thế.

Dường như cô đã đánh cắp
ánh mắt, nụ cười, giọng nói, cử chỉ và cái sở thích ngồi gần cửa để ngắm
đường phố của em tôi. Hay tạo hoá vừa copy ra một bản sao hoàn hảo đến
vậy? Chỉ khác là em tôi cao hơn cô gái một chút và em tôi thường để tóc
quá ngang vai chứ không để ngắn. Ôi, làm sao để tôi có thể qua bàn bên
để đòi lại những gì thuộc về em của tôi? Tôi tự thấy mình thật ngớ ngẩn
với suy nghĩ vừa lướt qua.



Thơ
thẩn, tôi quay ra ngắm phố phường qua tấm kính lớn bên cạnh. Từ trên
tầng 7 với độ cao vừa đủ để thu vào tầm mắt một góc của chốn phồn hoa đô
thị, ồn ào, tấp nập. Hà Nội đang trong màn dạo đầu của bản nhạc sôi nổi
mùa hè khi tháng tư vừa gõ cửa. Tháng tư gọi nắng về để hong khô những
ngày tháng ba ướt đẫm sau chuỗi mưa phùn dài lê thê. Tháng tư như đặt
một dấu chấm nặng nề cho những này xuân căng đầy mà thay bằng cái nắng
bắt đầu hanh hao, gió cũng lạnh lùng mà khô khan đến ngán ngẩm. Tôi thấy
hờn dỗi tháng tư bởi nó đã mang em xa tôi mà quên dẫn lối để em trở về.

Tôi
vẫn trong cảm giác đờ đẫn, không thể ngăn được những kỉ niệm cũ cứ cuồn
cuộn đổ về miền ký ức như cuốn phim không lời quay ngược. Em đã bỏ lại
tôi trong miền ký hoang hoải của những ngày tháng tư vừa chớm. Tất cả
đang dày vò tâm trí tôi, mọi suy nghĩ về em lại trở về một cách vô thức
mà không thể chặn được bước chân em đang quẩn quanh.

Chẳng
thế đong đếm được thời gian xa cách giữa em và tôi. Tôi vẫn lặn ngụp
trong những bộn bề mà em để lại, còn bao bình minh tôi ngỡ ngàng nhận ra
mình vừa xa, và vẫn còn những hoàng hôn héo hắt tôi tự ôm lấy nỗi buồn
nặng trĩu mang ra để sưởi ấm.

Em lặng
lẽ bước đi, để lại tôi với nỗi buồn và bước chân chếnh choáng dưới ánh
đèn vàng mờ nơi góc phố im lìm khi màn đêm buông xuống. Lúc đó tôi như
bị ném vào khoảnh không vô tận mà chẳng tìm được lối ra, chỉ biết lấy
nước mắt để ép cho bao nỗi tức tưởi kia vỡ òa. Tự hỏi: “Khi nào đàn ông
khóc?” Đó là lúc họ biết sắp mất đi thứ gì đó. Và đó là giây phút tôi
biết rằng, tôi mất em, mất em mãi mãi...

Tôi
đã dành cho em hơn một phần ba quãng thời gian sống trên đời, đó là
khoảnh khắc đẹp nhất mà tôi từng có. Em và tôi đã đi qua những mùa đông
ấm áp, mùa thu dịu ngọt, đi qua những cái nắng bỏng rát của ngày hè, và
qua màn mưa phùn giăng giăng của bao góc phố. Tôi dắt em qua thời áo
trắng trong veo, hồn nhiên như cơn mưa mát lành đầu hè, dắt em qua 4 năm
của thời sinh viên sôi nổi, nhiệt huyết, nhưng em sẽ không đi cùng tôi
suốt quãng đời này. Em đã buông tay khi chuẩn bị tiến tới cánh cửa của
hạnh phúc.



Người
ta vẫn bảo: “Chàng trai bên cạnh bạn lúc 17 tuổi sẽ không thể đi cùng
bạn suốt cuộc đời”, nếu tôi không bước cạnh em lúc 17 thì liệu em có
sánh đôi cùng tôi suốt cuộc đời này không? Mà cũng chẳng có gì đảm bảo
để chữ “ngờ” ấy không xảy ra.

Tôi đã
từng trách em, hận em vô cùng, và nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ cho sự
ích kỷ khi em rời xa tôi. Tôi cũng đau đớn, dặn vặt bản thân rằng có lúc
chưa đủ tốt với em, đủ tinh tế để hiểu em, tôi đã để em buồn. Nhưng ở
trong khoảng trống đủ lâu để tôi bình tĩnh nhận ra và chấp nhận sự thật
đó. Có thể em yêu tôi xong rồi, giờ em phải đi, đi tìm một người sinh ra
để dành cả cuộc đời còn lại cho em. Và tất nhiên đó sẽ không phải tôi.

Em
thì đã bắt đầu với một mối quan hệ mới, còn tôi thì chưa thể tìm lại
chính mình trong quãng thời gian dài chơi vơi với những cơn chán chường.
Tôi nghĩ mình chẳng thể bắt đầu với một mối quan hệ mới được nữa, phần
lớn vì lười, sợ những thứ đã xảy ra có thể lặp lại, và một điều ngu ngốc
nhất tôi từng nghĩ đó là muốn dành trọn trái tim, tình cảm này cho em
thêm một lần nữa. Nhưng không sao, bởi cả tuổi trẻ của tôi đã điên
cuồng, say đắm vì em mất rồi. Tôi đã nói với em là tôi sẽ yêu em đến hết
cuộc đời này, tôi muốn giữ lời hứa nhưng em đã biến tôi thành một kẻ
thất hứa.

Nhớ lại trước ngày sinh nhật em, tôi cẩn thận chọn món quà nghĩ rằng em sẽ thích.
chia tay nhưng tôi vẫn muốn làm theo những gì con tim mách bảo. Lướt
facebook thấy em chụp bức ảnh hai cốc Capuchino cùng một dòng cảm xúc
hạnh phúc và gửi lời cảm ơn tới một ai đấy. Tôi cười cay đắng, muốn đập
mạnh vào đầu để cái đau có thể kéo tôi ra khỏi cơn mộng mị này. Giật
mình nhìn lại tôi mới nhận ra, em đã thuộc về người khác - người mà
khiến nụ cười em rạng ngời dưới nắng chiều bàng bạc, người đang làm trái
tim của em nhảy múa, khiến em hạnh phúc, và khiến một kẻ si tình như
tôi phát điên.


Ta sẽ mất 1 giây
để chú ý, 1 phút để nhìn, 1 giờ để nhớ, 1 ngày để yêu và 1 đời để quên
một ai đó, và “ai đó” với tôi chính là em…



1
năm là quá dài để để tôi lê bước chân nặng nề khi không có em kề cạnh,
nhưng cùng khoảng thời gian đó sẽ là quá ngắn để tôi có thể giấu em thật
sâu nơi trái tim còn ngổn ngang những vết xước. Thời gian không phải là
tất cả, nhưng 9 năm đó là minh chứng cho sự cố gắng, nỗ lực trên một
chặng đường dài giữa hai con người xa lạ. Khi họ đủ thấu hiểu, đủ yêu
thương để có thể nhìn về cùng một hướng, nhưng tất cả đã kết thúc chóng
vánh như hạt sương mai chưa kịp khoe sắc đã vội tan nhanh khi mặt trời
tỉnh giấc.

Tôi có chút chênh vênh khi
chuẩn bị bước qua cái tuổi 25 và chia tay mối tình đầu, vậy phải bao lâu
tôi mới có thể bắt đầu thêm một lần nữa đây em? Giá như em và tôi không
tự tô vẽ ra viễn cảnh tương lai tuyệt đẹp ấy, giá như em và tôi mãi chỉ
là hai người bạn thuở nào thì giờ đây mọi thứ với tôi nhẹ nhàng biết
mấy. Em à, nếu đã tìm được tình yêu của đời mình thì bằng mọi giá hãy
giữ thật chặt nhé, bởi cuộc đời ngắn lắm mà hạnh phúc thì mong manh.

Lại
một ngày cuối tuần thu mìn

Lời bài hát mới nhất

Xem thêm 

  • Admin
    Khi yêu, nhiều cô gái thường tò mò muốn biết: “Tại sao anh lại yêu em?” và đa số các chàng trai sẽ t
  • Admin
    1. Xếp hàng chờ mua thuốc tại bệnh viện, một cô ả chen ngang, mọi người góp ý thì cô ta đáp tỉnh bơ:
  • Admin
    Những ngày của tuổi 25 thật đặc biệt, nó đánh dấu bước ngoặt lớn cho cuộc đời mỗi người. Với tôi, tô
  • Admin
    Ngủ riêng Mẹ bảo với con trai 7 tuổi: Ở nước ngoài trẻ con phải ngủ riêng từ nhỏ, không được ngủ

Lời bài hát yêu thích nhất

Xem thêm