Hà Nội đêm mùa đông - TRUYỆN RADIO - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Hà Nội đêm mùa đông (xem 41)

Hà Nội đêm mùa đông


thichdoctruyen.yn.lt - Tình đầu chỉ là tình để nhớ. Bây giờ trong lòng cũng đã thanh thản nghĩ lại những chuyện đã qua, em chợt hiểu rằng, có những thứ buộc phải thế, chỉ có thể chấp nhận chứ không thể đổi thay. Đông lạnh kéo về, hết nắng ấm thì cũng là lúc phải tập quen với giá lạnh. Bởi em biết, ai rồi cũng khác, ai rồi cũng tìm cho mình một lối đi riêng như yêu thương chưa bao giờ là mãi mãi.

***

Vốn đã được dự báo trước, nhưng vẫn có chút gì đó bâng khuâng khi đông đến...

Cái lạnh đầu mùa không quá khắc nghiệt nhưng lại làm cho một người đang cô đơn như em ngại để mình phải gặp lạnh, trong khi có người mong chờ đông đến như trẻ con ngóng được tắm mưa. Gió nhè nhẹ thổi qua làm cho đôi tay buốt giá, từng đợt như đang len lỏi vào từng vết nứt trong tim, xoáy vào lòng những nỗi niềm mà ngay cả bản thân cũng không thể một lần tự giải đáp. Một cảm giác trống rỗng, mơ hồ...

Trước đây, em thích nhất là khi đông về. Cảm giác được anh nắm tay thật chặt băng qua từng góc phố, từng quán vắng bên đường sao thấy tim mình ấm áp và bình yên lạ. Em vẫn luôn nói em chẳng sợ mùa đông, vì em đã có anh bên cạnh che chở, cùng em vượt qua lạnh giá. Ngày ấy em không quan tâm nhiều, chỉ cần được bên anh, được sánh bước cùng anh thì mỗi ngày trôi qua với em đã thật ý nghĩa.

Hai tâm hồn đồng điệu, em luôn nghĩ như thế, chẳng có gì chia cách được đôi ta. Cả anh và em và anh rất yêu nhạc Trịnh. Tình yêu ngày ấy cũng như những nốt nhạc, rất đơn giản, rất êm đềm. Ta có thể đi bên nhau cả ngày và cùng nhau nghe nhạc Trịnh. Anh còn nhớ trên chuyến xe bus 32, em tựa vai anh cùng nghe “Hà Nội đêm mùa đông’’. Lúc đó, em ngủ quên nhưng anh lại không đánh thức em dậy. Hậu quả là chuyến xe cuối cùng đã đến bến cuối cùng, anh và em phải đi bộ quay lại. Em hỏi sao anh không gọi em, anh cười, khẽ xoa đầu em, cúi xuống nói nhỏ: “Là anh chỉ muốn cõng em thôi mà’’. Trên đường về, anh vùa đi vừa hát cho em nghe. Đến tận bây giờ, những câu hát em vẫn nhớ như in:

“Ơi đêm mùa đông Hà Nội thức trong mưa

Anh đi tìm em như tìm về hạnh phúc”.

Hà Nội đêm mùa đông
TẢI ẢNH VỀ MÁY


Anh bây giờ nơi đó có biết, Hà Nội đang mưa? Chưa bao giờ mưa lại buồn đến vậy trong ngày anh nói lời chia tay. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân, bao mộng mơ bỗng vỡ tan tành. “Anh xin lỗi nhưng bên em anh không còn cảm giác yêu, anh không muốn lừa dối em. Chúng ta chỉ nên là bạn”. Chẳng hiểu sao khi nghe câu đó, em nín lặng không thể rơi một giọt nước mắt nào, nhưng không đồng nghĩa với đó là em không đau khổ. Chữ “duyên” có lúc lại duyên đến bật cười, rồi lại chẳng là gì nữa của nhau. Em biết, để yêu một người chỉ cần có chữ “duyên” là đủ, nhưng để bên ai đó thì cần cố gắng rất nhiều vì một người không thể làm nên hạnh phúc.

“Đang đi đường trời bỗng đổ cơn mưa

Từng kỉ niệm ùa về như ngày ấy

Chiếc ô trên tay, anh cầm vẫn vậy

Chạy đến nhẹ nhàng che từng hạt cho em.

Đôi mắt thơ ngây nhìn khuôn mặt lấm lem

Em nũng nịu sao anh về muộn thế?

Anh lặng lẽ xoa đầu em nói nhẹ

Anh phải đi làm, xin em chớ giận anh.

Đôi mắt đen bỗng từng hạt long lanh

Sao em thấy trong lòng mình thắt lại

Có phải không em là người khờ dại

Anh đi rồi mới tha thiết nhớ mong.’’

Hà Nội đêm mùa đông
TẢI ẢNH VỀ MÁY


Tình đầu chỉ là tình để nhớ. Bây giờ trong lòng cũng đã thanh thản nghĩ lại những chuyện đã qua, em chợt hiểu rằng, có những thứ buộc phải thế, chỉ có thể chấp nhận chứ không thể đổi thay. Vẫn thấp thoáng trong tim chút đau nhói, tiếc nuối mỗi lần nhớ lại nhưng em không cho phép mình yếu đuối. Đông lạnh kéo về, hết nắng ấm thì cũng là lúc phải tập quen với giá lạnh. Bởi em biết, ai rồi cũng khác, ai rồi cũng tìm cho mình một lối đi riêng như yêu thương chưa bao giờ là mãi mãi. Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ phải tự mình trả lại những thứ vốn không thể thuộc về, và có phải đơn giản là chúng ta vốn không thuộc về nhau? Phải chăng thời gian qua em đã cố chấp, không chịu buông bỏ, nên mãi mang trong lòng những buồn phiền? ‘’Điều chớ trêu nhất của tình yêu là ta lại thường để nó ra đi đúng lúc ta nên giữ lại, hay cố níu kéo thay vì nên để nó ra đi.’’ Em nên từ bỏ anh, đúng vậy, em biết, chỉ có như vậy những tổn thương trong lòng mới dứt. Điều đó em đáng ra phải làm từ lâu rồi. Em đã yêu anh chân thành, nhưng em cũng nên yêu chính bản thân mình.

Cuộc đời có chờ đợi ai, em phải mạnh mẽ và em sẽ mạnh mẽ!

© Phạm Thị Bích Ngọc – thichdoctruyen.yn.lt

Giọng đọc: Hằng Nga
Techmix: Hằng Nga, Hòa Khỉ

Bài viết tham dự tuyển tập
"Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để
lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân
cùng đọc.


Hà Nội đêm mùa đông
TẢI ẢNH VỀ MÁY

CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ XEM THÔNG TIN CHI TIẾT

 Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của
thichdoctruyen.yn.lt bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Hà Nội đêm mùa đông
TẢI ẢNH VỀ MÁY
Tham gia fanpage để cập nhật những tin tức mới nhất của thichdoctruyen.yn.lt trên Facebook

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Hay The Day You Went Away Full

Có bạn trai đại gia nên tự hào khoe khắp FB, 1 hôm cô bạn gửi cho bức ảnh bạn trai đang giao gà, cô gái đã làm một chuyện gây sốc

5 năm yêu bạn trai chưa muốn cưới, tôi chủ động dâng hiến thì anh gửi vào tài khoản 1 tỷ rồi biệt tích và 3 năm sau…

Trường học phù thủy

Hạo Nhiên: Năm năm tháng tháng