blogradi.vn - Yêu xa, chúng mình cần lắm một niềm tin vững chắc để vượt qua những chông gai, thử thách, những bão tố cuộc đời. Chúng mình cần lắm đôi trái tim bền chặt cùng những yêu thương gắn kết để có thể kề bên nhau đi qua những ngày chênh chao nhớ. Em vẫn luôn ở đây, chờ một ngày yêu thương đong đầy, em sẽ thấy anh xuất hiện ngay trước mặt em, nắm chặt tay em, ôm em vào lòng và nói với em rằng: “anh yêu em”.
***Gửi anh - chàng trai ba mét bẻ đôi!
Chắc anh đang nhăn mặt vì từ “ba mét bẻ đôi” em dành cho anh nhỉ? “Ba mét bẻ đôi” là em đã ăn gian mất mười mấy centimet của anh rồi. Nhưng, sự thật là anh không cao. Anh có nhiều mặt không cao bằng người khác.
Anh, chiều cao chắc cũng chẳng được 1m65 nhỉ. So với nhiều người con trai khác, anh thấp hơn họ. Anh đối với xã hội, anh thấp về địa vị, quyền thế. Anh chẳng có gì ngoài cái đam mê về ô tô mà đến giờ ước mơ vẫn chưa thể thực hiện. Gia đình chẳng phải giàu sang, quan to chức lớn. Ấy thế mà anh dẹp bỏ mọi tự ti để vươn lên bước đi trên con đường anh chọn bằng chính đôi chân anh.
Và, em yêu anh vì điều đó!
Chàng trai của em à…
Người ta nói: dù là yêu theo cách trẻ con hay người lớn thì tình yêu chân thành vẫn luôn xuất phát từ trái tim. Em yêu anh, yêu theo cái cách mà anh gọi là trẻ con, nhưng tình yêu ấy em dành cho anh xuất phát từ trái tim ngang dọc đầy những vết sẹo, chặng chịt những nỗi đau thương.

Chàng trai của em ơi,
Mình đang yêu nhau đấy anh. Nhưng là yêu xa. Từ lúc quen đã xa rồi ấy. Vậy mà em vẫn bất chấp khoảng cách dài đằng đẵng, vượt lên trên những trở ngại để bước về phía anh. Sải bước chân em không đủ dài để bước một bước tới anh ngay được. Vậy thì em sẽ bước từng bước một. Mỗi bước chân đi, em sẽ góp nhặt những yêu thương nhỏ bé đơn sơ trong lòng cuộc sống mang để mang tới bên anh.
Anh có biết không? Yêu xa thiệt thòi đủ thứ anh ạ! Những lúc nhớ đến quay quắt mà cũng chỉ biết trông chờ vào những cuộc điện thoại đường dài. Những khi thèm một cái ôm, một bàn tay nắm chặt, một bờ vai ấm và vững để dựa vào thay cho bức tường lạnh lẽo vô chi… thế mà cũng chẳng được, cũng chỉ có thể nhận được nó qua những dòng tin nhắn yêu thương mà vẫn không đủ lấp đầy khoảng trống. Yêu xa, em chạnh lòng mỗi khi tới cuối tuần, thấy người ta tay trong tay đi bên nhau nói cười vui vẻ, thấy ai đó nép chặt trong vòng tay ai kia để tránh gió đông về,… Còn em, vẫn một mình cuộn tròn trong chăn làm bạn với cô đơn, nhớ nhung khắc khoải.
Yêu xa là những tối muộn mỏi mòn cố thức chờ anh đi làm khuya về để được thấy điện thoại rung lên một tin nhắn: “Anh về rồi vợ ơi. Anh nhớ em!”. Xa nhau, nhiều lúc vô thức em nghĩ về anh, không biết giờ này anh đang làm gì, có nhớ em không? … Rồi có khi em vu vơ ghen tị với những người được gặp anh mỗi ngày, đặc biệt là con gái. Em ích kỉ, nhỏ nhen, khắt khe với anh nhưng tất cả cũng chỉ vì một chữ yêu, vì em sợ “xa mặt cách lòng”, sợ khoảng cách vời vợi, sợ dòng đời bon chen xô bồ cứ thể mà đẩy anh đi xa em mất.
Chàng trai này!
Yêu anh thiệt thòi thế đấy nhưng em cũng học được nhiều điều. Em học được từ anh cách gạt bỏ tự ti để vững vàng hơn trong cuộc sống. Em học được từ anh cách suy nghĩ, lo toan vẹn toàn, chu đáo cho cuộc sống của em, của anh, của hai đứa mình hiện tại và tương lai về sau.Yêu anh, em biết tự lo lắng và chăm sóc cho bản thân mình khi anh không bên cạnh. Em biết phải “người lớn”, không được “trẻ con” nhõng nhẽo, nũng nịu mỗi khi anh mệt mỏi sau một ngày dài đi làm. Yêu anh, anh dạy cho em phải ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giờ, giữ gìn sức khoẻ…
Và, quan trọng là yêu anh, em được là chính em, em không phải sống trong cái vỏ bọc gượng gạo mỗi ngày.

Có những khi em đưa tay vuốt nhẹ màn hình điện thoại – nơi có anh đang rạng rỡ một nụ cười trên đôi môi, em ước cuộc sống của anh cứ mãi ngập tràn vui vẻ, hạnh phúc như thế để em không bao giờ phải xót xa lòng mình mỗi lúc thấy anh chông chênh, yếu mềm, mỏi mệt giữa cuộc sống nghiệt ngã này.Yêu một người phương xa, đôi khi em phải cố giấu đi những giọt nước mắt tủi buồn mà gượng cười để làm anh vui, để anh không phải lo lắng, để anh an lòng mà bước tiếp. Có những khi em phải bỏ đi những dỗi hờn vu vơ nhỏ nhặt vì cứ mỗi khi nghĩ đến anh, nghĩ đến khoảng cách xa xôi, em thấy thương anh nhiều hơn là giận dỗi. Em phải giấu đi những nhớ thương, đếm ngày đếm tháng, đếm những xa cách để mong một ngày anh về, chúng mình lại tay trong tay rong ruổi trên những con phố dài khắp Hà thành.
Anh ơi,…
Yêu xa, chúng mình cần lắm một niềm tin vững chắc để vượt qua những chông gai, thử thách, những bão tố cuộc đời. Chúng mình cần lắm đôi trái tim bền chặt cùng những yêu thương gắn kết để có thể kề bên nhau đi qua những ngày chênh chao nhớ.
Em chấp nhận yêu xa, chấp nhận những bão tố phong ba để được bước tới gần anh hơn mỗi ngày; để một ngày nào đó, khi em đưa đôi bàn tay ra phía trước, sẽ có một đôi bàn tay khác cùng đưa ra nắm chặt lấy tay em không bao giờ buông…
Và anh ơi, ở một phương trời xa ấy, khi anh đọc được những dòng chữ em viết cho anh này, thì hãy bỏ ra một khoảng khắc nhỏ, để nghĩ về em, để mỉm cười thật nhẹ, để hiểu rằng trái tim em dành trọn vẹn cho anh, yêu anh nhiều như thế nào anh nhé!
Em vẫn luôn ở đây, chờ một ngày yêu thương đong đầy, em sẽ thấy anh xuất hiện ngay trước mặt em, nắm chặt tay em, ôm em vào lòng và nói với em rằng: “anh yêu em”.
"Đủ nắng thì hoa sẽ nở
Đủ gió chong chóng sẽ quay
Đủ yêu thương thì hạnh phúc sẽ tràn đầy"
Viết cho anh trong chiều hoang hoải nhớ. Em yêu anh!
Chuyển thể từ lá thư của thính giả Hương Quỳnh
Thì thầm bên bàn phím được thực hiện bởi Chit Xinh và phát triển bởi thichdoctruyen.yn.lt - VNNPLUS

CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ XEM THÔNG TIN CHI TIẾT
Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của thichdoctruyen.yn.lt bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
