Biển khóc
Truyện Audio Online
Truyện kiếm hiệp
Truyện kinh Dị
Truyện dài kỳ
Audio kinh diển
Audiobook
Quick and snow show
Yêu Audio
Tình Yêu
Ý nghĩa cuộc sống
Quick and Snow
Sách Audio
Truyện Audio
Truyện ngắn
Kinh dị
Truyện dài kỳ
Kinh điển
Dã sử & Kiếm hiệp
Truyện thiếu nhi
Bí ẩn cung Hoàng Đạo
Danh Mục
Yêu Audio
Tình Yêu
Ý nghĩa cuộc sống
Quick and Snow
Sách Audio
Truyện Audio
+
Truyện ngắn
Kinh dị
Truyện dài kỳ
Kinh điển
Dã sử & Kiếm hiệp
Truyện thiếu nhi
Bí ẩn cung Hoàng Đạo
Biển khóc
Jun 26, 2013
Bình luận
Rồi một ngày, trước biển khơi hoang lạnh, em nói em phải rời xa tôi.
Tôi lặng im nhìn em, rồi nhìn biển. Sóng dệt cát, nâng lên bờ những con nước trắng xóa bọt. Rồi rút đi, để lại dải bạc lấp lánh dưới nắng ban trưa.
Tôi hỏi em, vì sao, vì sao. Em trả lời rằng một câu không liên quan: “Yêu nhau thì phải nghĩ đến điều tốt nhất cho nhau”.
Tôi chợt gào lên, bảo em vất hết đống tình yêu cao thượng hòan hảo đó đi. Thứ tình yêu đó không có thật. Tình yêu với tôi là có em, có bờ vai em mảnh khảnh, có đôi mắt và mái tóc em dịu dàng, có những sáng chở em đến trường, những trưa cùng nhau ăn cơm quán, mỗi chiều rảnh rỗi thả bước giữa rừng thông tím thẫm, và những đêm ngồi kề bên nhau trên cát, giữ cho nhau chút hơi ấm và cùng lặng ngắm mặt trăng vàng tan trên biển lung linh.
Giọt nước mắt đọng trên mi em. Tôi hiểu em, em là người sống bằng quá khứ. Chỉ cần tôi gợi lại những kí ức êm đẹp đó, em sẽ lại bị buộc giữ trong vòng tay tôi. Tôi tưởng mình đã thắng.
Nhưng giọt nước mắt không lăn xuống. Em nhấp nháy mắt, nuốt đi nỗi đau sắp tràn. Em không lao vào vòng tay tôi như mọi lần.
Em, một người con trai. Yếu đuối. Nhưng cương quyết. Vậy mà tôi đã không nhận ra…
Có phải tôi đã để em dựa vào tôi quá nhiều, đến mức chẳng thể tin được một ngày em sẽ không cần bờ vai tôi nữa ?
“Làm sao em biết thế nào là điều tốt nhất cho tôi?”, tôi hỏi lạnh lùng.
“Trở lại cuộc sống của một người bình thường, một người đàn ông đúng nghĩa, lấy vợ, có con, và…”
“Làm sao em biết đó là điều tốt nhất?”, tôi gằn giọng, nắm lấy bờ vai em, cái bờ vai nhỏ bé ngày xưa tôi ôm ấp vỗ về, giờ đây tôi rung nó thật mạnh. Tôi giận em?
Em chỉ mỉm cười. Hai mắt em long lanh, nhưng cạn ráo.
“Em phải đi!”
Và tôi biết mình đã thua. Hai tay tôi rớt xuống, buông thõng. Không giữ em nữa. Không giữ em được nữa. Hay có lẽ chính tôi cũng không muốn giữ?
Em quay lưng với tôi, quay lưng với trời kỉ niệm, quay lưng với quá khứ. Bỏ đi trên cát. Bên cạnh biển cả mênh mông.