Vợ trẻ dễ ghét - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt

Vợ trẻ dễ ghét (xem 49)

Vợ trẻ dễ ghét

Vợ trẻ dễ ghét

Theo dõi
Tôi vẫn thích ngồi nghe em đệm một vài bản nhạc mỗi khi, nhưng dường như càng lúc em càng chẳng mang lại điều gì mới mẻ.

Bằng cách nào đó, từ cơn mưa của buổi tối cuối cùng tháng 5 mà tôi và em trở nên thân mật hơn, giống như hai người bạn đã quen nhau từ xa xưa. Tôi có thể kể cho em nghe về những trải nghiệm, còn em hào hứng nghe câu chuyện của tôi, có lúc run run lên như con mèo gặp rét, khi thì cười khì khì đến ngộ...Tóm lại là nhìn em tôi có nhiều trạng thái khác nhau, giống như là em_ một người sống rất thật với cảm xúc của mình. Riêng em thì nói trên mặt tôi có khắc chữ a cờ ác. Biết vậy.

Và bằng cách nào đó mà em và tôi cứ có những cuộc gặp gỡ sau này. Khi thì đi ăn sáng vào ngày chủ nhật sau buổi trực của em. Khi thì đi uống café vào một tối nào đó trong tuần. Khi thì đi hát hò. Khi thì chạy xe honda ra phố để hít hít ít bụi cho nó bổ phổi
Tải ảnh gốc
. Khi thì vắt vẻo trên ghế salon nhắn tin cho nhau, chọc nhau đôi ba điều, như kiểu ai cũng có cái tôi của mình vậy, rồi vội vã quên mau.

Em kém hơn tôi cả gần chục tuổi nên tôi không thể chối cãi khi em buộc tội tôi rằng: 'Khi mà em còn đang bú bình thì anh đã lon ton đi thả diều, đá bóng. Khi mà em mới học tiểu học thì dễ có khi anh đã biết yêu. Khi mà em bắt đầu ham chơi thì anh lại bắt đầu với công việc. Khi mà...' Cái khi mà nào của em cũng đúng hết. Nên tôi ngoài cười khì thì chẳng thể làm được gì. Những lúc ấy không biết nên chọn ghét em, hay là cười vào cái suy nghĩ trẻ con ấy của em.

Rồi cứ như là một giấc mơ vậy, tôi bắt đầu thích em đến nỗi không hề nhận ra giữa tôi và em có quá nhiều sự khác biệt. Em ưa nấu nướng một cách cầu kì, đơn giản nhưng phải ngon, sạch , đẹp. Còn tôi nấu gì cũng ăn. Em thích nghe nhạc rap, nhạc remix, nhạc ngoại...Còn tôi thì thích nghe nhạc của một thời. Em thích làm việc có nguyên tắc, còn tôi thì linh động, luôn là vậy. Em thích cái này...Còn tôi thích cái kia...Cứ thế cho đến ngày em bên tôi như một giấc mơ.

***

Tính chất công việc của tôi, thường xuyên phải đi công tác trong tuần. Điều này chính em cũng biết. Và em luôn tỏ ra rất tuyệt khi chuẩn bị cho tôi thật kĩ những bộ quần áo, em nói thích tôi ăn mặc chỉnh mỉnh. Em không hề kiểm soát tôi, trong suốt thời gian đi vắng, thi thoảng là những mẩu tin nhắn ngắn ngủi:

- Giữ sức khỏe nhé anh!

...

- Mau về nhé!

...

Dù sao thì ngay từ đầu tôi cũng đã nói rằng, tôi thực sự không thích những gì lặp lại một cách nhàm chán kiểu như anh đang ăn cơm, anh đang ở văn phòng, anh đang chuẩn bị ngủ trưa, anh đang đi với khách hàng...nên chắc em tôn trọng cái suy nghĩ của tôi. Rồi đôi khi tôi nhận ra, không biết có phải em không có chính kiến của bản thân? Đôi khi tôi lại muốn em nổi loạn lên một chút, kiểm soát tôi một chút.

Tôi vẫn thích ngồi nghe em đệm một vài bản nhạc mỗi khi, nhưng dường như càng lúc em càng chẳng mang lại điều gì mới mẻ.

Có phải cuộc sống của tôi quá êm đềm nên tôi lại muốn có chút sóng gió. Còn em có vẻ như đã trải qua một số trầm luân trong cuộc đời, hoặc là không, nhưng em lại ưa chuộng một cuộc sống yên bình.

Thi thoảng trong những chuyến công tác tôi có gọi điện về hỏi em nếu trời mưa, tôi muốn chắc chắn rằng em vẫn ngủ ngon nếu không có tôi ở cạnh.

Tôi sợ rằng em khó hiểu hơn cái vẻ bề ngoài luôn vui cười của em. Tôi e ngại khi không biết rằng em có hài lòng với một cuộc sống mà tôi đem tới.

Bữa ấy tôi trở về nhà bất ngờ với món quà Nha Trang, hi vọng được thấy nụ cười với chiếc mũi nhăn lên của em. Nhưng em thậm còn không biết tôi đã nhón chân nhẹ nhàng tới sau lưng em tự lúc nào. Em say sưa xem chương trình thế giới động vật. Một kênh truyền hình mà lâu lắm rồi tôi không thấy em xem, có lẽ là từ khi bắt đầu quen tôi. Tôi chỉ biết về cái sở thích đó của em qua câu chuyện của những buổi gặp gỡ đầu tiên.

Tôi bắt đầu giận bản thân mình vì có phải tôi đã già đến độ em phải bỏ cả cái sở thích của mình để làm tôi vui. Nhưng có lẽ em cũng xem nó ở đâu đó như là cơ quan hay những khi tôi vắng nhà. Nhưng khi tôi tặng em một nụ hôn trên trán thì em chỉ ngước nhìn tôi, choàng tay ôm cổ tôi và hôn trả lại một nụ hôn vội vã vào má. Em nói tôi đi tắm và nhẹ nhàng đẩy tay tôi ra. Gần như em không hề đếm xỉa tới món quà trên tay của tôi. Trong khi qua sự phản chiếu của lớp kính dày tôi biết em đang háo hức với những con côn trùng bé xíu.

Nén sự hụt hẫng xuống tận đáy lòng. Tôi đi tắm và lên giường cùng chiếc remote. Tôi bấm một kênh khác. Em phản ứng bằng cách rúc ngay vào nách tôi và vờ ngáy khò khò. Thật là muốn điên lên với cách trêu người của em. Tôi đẩy em ra. Mở tủ và thay đồ:

- Anh ra ngoài có việc.

Em chỉ khẽ kéo chiếc chăn cho hở một bên mắt và một phần khuôn miệng.

- Về sớm nhé anh...

Tiếng nói nhỏ nhỏ đến độ tôi chẳng cần biết em có nói hết từ anh hay không?

Mới đi công tác về thì có gì để phải ra ngoài, vả lại tôi có thể giải quyết qua điện thoại, mail...

Tôi chạy loanh quanh và tới quán StarBucks Coffee trong vô thức. Lên lầu 1 ngồi và ngắm nhìn nơi ánh đèn vàng đang chiếu sáng. Không phải là những hạt mưa xéo xéo dưới bóng đèn như ngày ấy, nên dường như tâm trạng cũng đâu còn là của ngày ấy.

Em dường như khác xưa rất nhiều. Em chẳng phải thích được đi chơi, ngắm thiên nhiên? Thích cái nhộn nhịp nơi vòng xoay Thánh Gióng?

Em nói rằng em rất vui khi thấy những nụ cười của mọi người. Em bật cười khi thấy người con trai phía đối diện bối rối cầm tay người con gái. Em sợ hãi khi thấy vệt sáng nhảy nhót trên nền trời ...Và nhiều thứ nữa. Tôi bắt đầu thấy sự chênh lệch về tuổi là một khoảng cách ngăn quá lớn cho hai tâm hồn gặp nhau. Thật khó để đồng điệu. Khi mà tôi như trái đang ương thì em còn xanh. Khi mà tôi như trái đã chín thì em hãy còn ương. Tôi bật cười khi chính mình đang bị ảnh hưởng cách nói của em.

Bài hát này quen quá. Tôi lẩm nhẩm theo...\'\'Rồi một chiều Hồ Tây, Hà Nội mưa bay bay,từng hàng liễu lay lay rung nhẹ trên đôi vai gầy. Trong chốc lát anh nhận thấy một tình yêu đang dâng đầy, một cảm xúc thật ngất ngây. Anh biết làm sao đây\'\'... Thế là em như tiến tới từ màn mưa, bước xuyên qua tấm kính phản chiếu những hình hoa văn. Em ngồi cạnh tôi, lặng im. Âm thanh bài hát vẫn vang lên:\'\' Anh biết rằng mình đã sai. Em là người con gái không giống bất kì ai. Không lợi danh. Không tiền tài. Em chẳng cần đẹp trai. Điều em thực sự cần là một tình yêu mãi mãi. Khiến trao về em như những vì sao đêm, thắp sáng lên niềm tin. Anh sẽ cho em xem.\'\'...

Tôi lao vút đi trong màn mưa, tưởng như chúng chưa kịp bám áo đã rơi trượt xuống vũng nước. Tôi yêu cầu taxi chạy nhanh hết mức có thể. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà bao suy nghĩ xéo qua trong đầu. Chúng khiến tôi không thể nào định nghĩa được cảm giác lúc đó. Tôi chạy lịch bịch qua gian bếp xem em đã ăn khuya chưa? Những đồ ăn chồng chất cứ như từ hôm tôi đi em không hề đụng tới. Những món tôi chuẩn bị trước, em vẫn để đó. Tôi chạy vào phòng ngủ thấy em đang nằm im lìm trong bóng tối. Tôi ôm em thật chặt, chợt nhận ra em nóng hổi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chồng vứt tiền vào mặt tôi sau mỗi lần ân ái

Tiểu Thất, chậm đã!

Truyện Gái Đến Ở Cùng Nhà Full

Băn khoăn vì lời đề nghị ‘giúp đỡ’ của người yêu cũ

Tự yêu