“Tớ ổn mà! Về đi, mai gặp!”
Linh bước vào, đóng cửa lại, và thở dài. –
Linh tự giam mình trong phòng. Điện thoại lại sáng màn hình, nhưng không kêu chuông, không rung. Là Minh gọi.
Linh nhấc lên, rồi đặt máy xuống, và lặng nhìn, chờ đợi.
Minh đã ngừng gọi. Điện thoại chuyển sang hiển thị
“4 cuộc gọi nhỡ, 3 tin nhắn” .
Linh thở dài, nhấc điện thoại lên, và bật sang phần hình ảnh. Ngón tay nhẹ vuốt để xem lại những tấm ảnh họ chụp chung hồi chiều.. ôm nhau thật chặt.. hôn nhau thật sâu..
Linh mỉm cười. Có tiếng cạch ngoài cửa sổ. Linh vẫn chưa để ý.
Tiếp tục có tiếng lạch cạch. Linh nhìn ra. Là những viên sỏi ném vào cửa sổ. Linh chậm rãi bước tới, mở cửa sổ ra. Ở dưới, là Minh, đang đứng nhìn lên.
“Ê! Xuống mở cửa cho tớ!”
Linh mỉm cười mệt mỏi.
“Có chuyện gì không? Tớ đang mệt lắm! Về đi! Có gì mai nói nhé?”
Linh khép cửa sổ lại được một nửa. Minh nói với lên.
“Khoan đã, nghe tớ nói này! Quan trọng lắm!” Linh ngừng đóng cửa sổ, ngập ngừng
“Mai nói chuyện được không? Cho qua ngày hôm nay đã!”
Linh tiếp tục khép cửa sổ lại. Có tiếng Minh hét lên:
“Thôi miên không có hiệu lực đâu!”
Linh hơi sững người, như không tin vào tai mình. Cánh cửa sổ chầm chậm mở lại. Linh nhìn xuống, nín thở chờ đợi. Minh ngước lên nhìn, hít hơi thật sâu.
“Trò thôi miên không có hiệu lực đâu.. là tớ giả vờ đấy..!”
Linh như ngưng đọng, rồi đóng sầm cửa, ngồi phịch xuống , mắt mở to, run rẩy. Linh cười. Rồi chợt đứng phắt dậy và chạy ra khỏi phòng.
Linh mở cửa chạy ra đường, về phía Minh đang đứng.
Minh tiến đến gần Linh.
“Xin lỗi, đáng lẽ tớ nên thú nhận sớm hơn.. là tớ giả vờ đấy..”
Linh nhìn Minh, miệng cười, mắt ngân ngấn lệ.
“Tại sao lại vậy?” “Vì tớ muốn thế!”
Minh mỉm cười. Nhẹ nắm bàn tay Linh. Và nhẹ nhàng đặt lên đó viên thủy tinh xanh.
“Vì tớ vốn đã bị cậu thôi miên từ lâu rồi!”
The post Vì tớ đã lỡ yêu cậu mất rồi appeared first on .