– Haizzz, thật là hết thuốc chữa với em. Mai anh đi rồi, em đừng có hối hận đấy.
– Ớ, đi vội thế anh, hi hi, anh đi mát mẻ, về có quà nữa cho em nhé!
– Không, anh tính vào đó vài năm, nếu thuận lợi lấy vợ sinh con lập nghiệp khỏi ra luôn. Nên em chuẩn bị tinh thần kiếm thằng nào thế chỗ anh là vừa.
– Sao giống phim Hàn Quốc quá vậy anh, cuối cùng nhân vật nam đẹp trai vẫn quay về.
– Gìa rồi còn mơ trai đẹp, bảo sao…
– Anh dám không về, hừm, biết tay. Em vào tận đó túm cổ lôi anh ra làm thịt cho xem – Nhung quay mặt sang chỗ khác huýt sáo tỉnh bơ, nhưng anh đâu biết rằng có một nỗi buồn khó tả đang dâng lên trong lòng cô. Không gian ngột ngạt bao trùm 2 người, bây giờ là lúc người lớn cảm thấy cô đơn rõ nhất. Im lặng vài phút, bỗng Nhung đứng phắt dậy, thọc tay vào túi quần:
– Em muốn về!
Tiếng nổ máy vang lên lấn át hết tất cả âm thanh nhộn nhịp khác. Mọi thứ bên đường đang mờ đi, tai cô ù ù vì gió. Và đôi mắt, phải rồi, cô thấy nó đang ướt. Chỉ có điều, cô cảm nhận được rõ ràng mùi thơm của anh, mùi nước hoa boss man thoang thoảng tỏa ra từ tấm lưng rộng lớn. Không cần suy nghĩ nhiều, Nhung đưa bàn tay gầy gò ra ôm chặt lấy Hoàng, lần đầu tiên, anh thấy cô ôm anh trọn vẹn.
– Anh đi thật à.
– Ừ, em giữ gìn sức khỏe, đừng đi nhậu nhẹt , rượu mực nhiều nhé.
– Em biết rồi, anh cũng nhớ ăn uống đầy đủ, thi thoảng onl Face chat với em. Mai em bận không ra sân bay tiễn anh được. Anh đi mạnh giỏi!
Hoàng đứng nhìn bóng Nhung khuất sau cánh cổng chằng chịt những dây thiên lý đan vào nhau, anh ngập ngừng quay đầu bước đi, tim đau nhói trước một cuộc chia tay chóng vánh, không có lời hẹn ước. Nhung đã không hề giữ anh lại!
Vài tuần sau…
– Sài Gòn nắng mưa thất thường lắm, ẩm ương như tính khí em vậy. Một cái icon lè lưỡi to đùng trước mặt Nhung.
– Còn Hải Phòng thì thời tiết đẹp ghê, nắng vẫn vàng, biển vẫn xanh nhưng không có anh già đưa em đi chơi.
– Hôm nay anh qua miền Tây, hái dừa và câu cá, thích ghê em ạ – Hoàng gửi cho Nhung vài bức ảnh cốt để cho cô thấy ấm ức.
– Còn em lại được đi rượu mực hồ Đào cơ, hú hú.
– Đừng có mà bê tha, con gái con đứa, đánh cho đứt tóc bây giờ.
– Giỏi mà qua đây, lêu lêu.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Nick Face của Hoàng tắt ngóm 1 ngày, 2 ngày, rồi cả tuần. Anh cũng không gọi điện hỏi thăm như mọi lần. Có lúc Nhung nóng ruột phải nhấc điện thoại gọi cho ông anh già xem tình hình ốm đau, sức khỏe thế nào, may lắm anh nghe máy được mấy phút rồi lại kêu bận.
“Bận gì mà bận lắm thế không biết, bực ghê” – Nhung lẩm bẩm như một đứa tâm thần: “Lão anh già chết tiệt đó biến đâu cả tuần nay, chẳng với tư cách gì hết nhưng chỉ đơn giản là lo lắng. Đôi khi mình cũng chả hiểu quái gì về mình”.
Thở dài và nằm ườn trên ghế sofa như một quý cô mèo lười, Nhung bắt đầu nhìn lại thân hình tàn phai của mình. Đôi chân trắng trẻo thon thả mặc quần soọc năm nào nay đã không còn, giờ nó mới cứng cựa gà trống làm sao. Bàn tay hồng hào như em bé của cô dần ngả màu vàng, nó giải thích cho mọi thắc mắc ngày nhỏ là tại sao tay người lớn màu lại xấu hơn tay trẻ con. Cũng phải, trải qua đôi ba cuộc tình nhạt nhẽo với đôi ba gã đàn ông hời hợt, vèo 1 cái đã hai mươi tám ngàn tuổi rồi còn gì chẳng già, may mắn sao Nhung có nước da trắng nên cũng phần nào kéo lại được mấy độ trẻ trung.
Lao đầu vào cày tiền nhiều rồi, Nhung nghĩ gìơ là lúc thảnh thơi được làm việc mình thích mà không có người nào ngăn cản, tự do như một cơn gió và hừng hực nhiệt huyết như ánh nắng ngày hè, cô xách balô đi phượt khắp mọi nơi. Nhung đã thấy được các đồi chè, nông trường, rừng núi và sông suối Mộc Châu hay cái nắng nóng hầm hập trong phố cổ Hà Nội. Thi thoảng cô ra Đồ Sơn một mình, ngồi hóng gió, ngắm những đọt cát vàng lấp loáng sau những bụi phi lao. Nhưng hơn cả, cô nhớ anh – một ông anh không chung dòng máu, đã hơn tháng rồi anh không chịu liên lạc. “Chắc Hoàng đang chơi trò mèo vờn gián với mình đây, dám sinh tố bơ, hừm đã thế em sẽ lôi cổ anh về”, cô lụng bụng rồi gọi điện đặt vé máy bay.
Em chỉ được gọi là người yêu anh thôi
Vẫn bộ quần áo tomboy nhưng có phần “sẹc xì” hơn, Nhung lượn phượn khắp đất Sài thành dưới cái nắng nóng oi ả phải nói là khiến cô trở lên đen hơn kèo nhà bếp. Sau khi ăn uống no nê và khám phá được vài thứ linh tinh hay mắt tại chợ Bến Thành, Nhung a lô xô cho ông anh già.
– Anh có nhà không?
– Có, em vừa đi rượu mực về hả?
– Là sao?
– Thì mới gọi hỏi anh cái đó, chứ hỏi anh ở nhà làm gì?
– Vào chơi, hứ.
Vừa dứt lời thì tiếng chuông kêu inh ỏi, Hoàng bước ra mở cửa. Không kiềm chế được cảm xúc của mình, Nhung vội nhảy cẫng lên ôm chặt lấy anh như vớ được cả bao tải vàng.
– Hân hạnh mời em vô nhà anh. – Hoàng thản nhiên cười , anh gầy hơn, đen hơn nhưng trẻ trung hơn, giọng nói còn Sài Gòn hóa nữa.
– Anh không ngạc nhiên?
– Không hề.
– Tại sao vậy
Anh xoa đầu con bé em gái già bằng một bàn tay thô ráp:
– Anh còn lạ gì em nữa “em gái 10 năm”, ha ha .
– Chào em.
Một chị trông thật dễ thương đang mặc tạp rề nấu ăn quay ra mỉm cười với Nhung khiến mặt cô trùng xuống. Nhung cố gắng tỏ ra thật tự nhiên đáp trả ánh nhìn hiền lành của chị. Đầu cô hoang mang, thật khó có thể tả được khung cảnh như trong phim Hàn lúc này, và sẽ không biết phải xử sự như thế nào nếu người đó không phải là một con mụ có bờ trán dô bướng bỉnh như Nhung – con mụ đã qua cái tuổi biết đỏ mặt thẹn thùng khi nhìn thấy trai đẹp.
– Em chào chị. Chị là …
– Cô ấy là bạn gái anh . Còn đây là Nhung, em gái của anh Thanh ạ, à mà đúng hơn thì nó mới bị les.
Chị bạn kia cũng chậm rãi và ngây thơ như hạt cơm :
– Les á, lần đầu tiên được gặp một les dễ thương như em.
Chị chìa tay ra nắm lấy tay Nhung, đôi tay chị mềm mại giống bong bóng xà phòng quá, thảo nào ông anh già không chết mê chết mệt.
Lưng nóng, cổ nóng, hỡi ôi nóng toàn thân. Nhung phải đối mặt với nghiệt cảnh nhìn 2 kẻ yêu nhau , có cái cảm giác là người thừa cứ đeo đuổi trong đầu mãi, ăn gì cũng không trôi, Nhung và bát cơm mà vãi như bị mẻ mồm.
Sau đó, họ đi xem phim, đương nhiên phải cho em gái đi cùng rồi. Dường như đây là lần tới rạp chán nhất từ trước đến nay với ông anh kết nghĩa. Xem không xem, Nhung chỉ để ý động tĩnh của “gái chị” nhưng dường như gái chị cũng chẳng thèm quan tâm đến con bé nửa táo nửa lê kia là mấy.
Kết thúc buổi tối, Hoàng vứt chìa khóa