Trái tim người đàn bà
Theo dõi
Chợt nhận ra rằng mình có quá nhiều thứ để mất, Mi Lan thấy mình chông chênh giằng xé đến quằn quại, đau đớn. Nỗi sợ hãi bủa vây lấy Mi Lan khi trái tim đàn bà chợt vùng vằng cựa quậy, cố giữ lấy bóng hình của một thứ không phải của mình.
Trái tim đàn bà mong manh cứ cố gắng bám riết lấy, phả hơi thở vào nó, ám mùi đàn bà vào thứ cảm xúc mong manh chẳng thể đặt tên nổi. Có thể là yêu! Có thể là thứ cảm xúc kì quái, tởm lợm vì những thèm khát của cô đơn và dục vọng. Mi Lan không quan tâm, không đi kiếm tìm định nghĩa ấy. Mi Lan chỉ nông nổi, ngông cuồng và mù quáng đổ ập xuống hắn. Yêu….Yêu… Và yêu…
Hắn là người đàn ông đã có vợ. Mi Lan cũng là người đàn bà đã có chồng. Hắn có người chong đèn thức chờ đêm, có người vỗ về miếng ăn giấc ngủ. Hoặc có thể, là những thảng hoặc vô hình trong những bữa ăn lặng thinh và giấc ngủ quay lưng cùng tiếng thở vô tâm. Mi Lan đã tự hỏi, đã tự thắc mắc, tự giày vò mình về vợ hắn, người mà Mi Lan cố gượng để gọi là “chị ấy” mà vẫn không thể nào giả tạo hơn để giấu được những ghen tuông le lói và ganh tỵ.
“Chị ấy” có đẹp không? “Chị ấy” có giỏi giang không? “Chị ấy” có tốt không, có quan tâm chăm sóc hắn chu đáo không? Chắc hẳn là có. Hắn giỏi giang và đẹp trai thế kia cơ mà, phải có một cô vợ xứng đáng chứ. Nhiều khi Mi Lan tò mò, cố hỏi dồn dập về “chị ấy”, người mà hắn thuộc về, người mà Mi Lan không bao giờ được phép ghen. Hắn lặng im, nhìn Mi Lan vùng lên dò hỏi rồi nhìn Mi Lan tự gục xuống gạt đi. Hắn không nói, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Mi Lan dịu dàng. Mi Lan biết ơn hắn vì sự dịu dàng, ân cần ấy. Điều mà Mi Lan chưa từng có được ở một người đàn ông, ở chồng hay ở người tình cũ.
***
Lão chồng Mi Lan là người hay ghen và có tính đàn bà. Lão nhỏ nhen, hay chấp vặt và kĩ tính. Trước khi lấy nhau, lão đã biết trước là Mi Lan không còn trinh trắng, lão biết trước là Mi Lan đã từng yêu say đắm người khác, cái động từ mà lão gọi là “chết mê chết mệt”. Nhưng lão vẫn cưới Mi Lan để Mi Lan thầm biết ơn lão, rồi lão bắt đầu nói những lời đay nghiến khinh miệt, xoáy sâu vào quá khứ một thời nông nổi và mù quáng. Không phải lầm lỡ, chỉ là nông nổi và mù quáng. Mi Lan khẳng định thế.
***
Mi Lan 17 tuổi, si mê và thần tượng gã, mối tình đầu tiên. Gã cho Mi Lan biết bao là hứa hẹn trót lưỡi đầu môi, cảm giác lâng lâng hạnh phúc của một tình yêu đầu đời. Mi Lan ngã vào lòng gã. Si mê, cuồng dại trao cho gã đời con gái của mình, trao cho gã sự hư hỏng của cảm giác tò mò hồi hộp và tin tưởng “anh sẽ yêu em mãi”, “anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương”, và sự dại dột rằng “một chút thôi, sẽ chẳng đau đâu”. Sau cơn ân ái trụy lạc, Mi Lan vì đau và xấu hổ, giấu mặt vào chiếc gối, còn gã thỏa thuê ngắm nhìn, vuốt ve giọt máu đánh dấu thời khắc chuyển thành đàn bà chảy ra từ cặp đùi mơn mởn của cô gái mới lớn. Gã hứa hẹn, nâng niu, gã dịu dàng dỗ dành, thổi vào tai Mi Lan những lời ngon ngọt. Mi Lan lim dim mắt hạnh phúc và mãn nguyện, mê muội sung sướng khi để gã xăm lên đùi mình tên của gã với niềm tin rằng mình và gã đã hòa vào nhau thành một, đã thuộc về nhau và chẳng gì có thể chia cách được.
Tình yêu có thể sáng suốt nhưng si mê thì luôn mù quáng. Mi Lan ào ạt chạy đến bên gã với chiếc que thử thai, ào ạt đổ ngã khi thấy gã trên chiếc xe phân khối lớn cười nửa miệng, cái cười thỏa mãn với vòng tay ôm chặt phía sau lưng, mái tóc dài hoe đỏ và cặp đùi mơn mởn của đôi chân dài miên man với giày cao gót hàng hiệu. Có thể trên cặp đùi ấy, cũng có tác phẩm là một hình xăm mang tên của gã.
Mi Lan đau khổ, khóc lóc vật vã rồi thì cũng vượt qua theo thời gian biến Mi Lan thành người già nua trước tuổi. Hoảng sợ, ngơ ngác, hoang mang trước cuộc đời đầy cạm bẫy.
***
Lão chồng Mi Lan đến với bộ dạng hiền lành, cù lần và điên khùng. Lão theo Mi Lan lão đẽo mặc Mi Lan chửi rủa, xua đuổi. Lão đứng chờ Mi Lan cả đêm ngoài cửa ngày này qua ngày khác. Mi Lan gào lên:
- Anh bị điên à? Anh đi về đi
- Không. Khi nào em chưa chịu yêu anh thì anh không về.
Lão lầm lì, không biết nói lời hay nhưng cái điên rồ của gã làm Mi Lan mủi lòng.
Mi Lan bảo:
- Đừng yêu em. Em không xứng đáng với anh
Lão năn nỉ, van nài Mi Lan cho lão cơ hội. Lão nói dù Mi Lan có như thế nào, đã từng như thế nào, lão vẫn yêu, vẫn thương.
- Em không còn trinh trắng. Em đã từng ngủ với một người đàn ông khác.
Ngay cả khi Mi Lan nói thế, gã cũng gạt phắt đi.
- Chuyện đó không quan trọng. Em ngủ với một trăm người rồi cũng được. Đó là trước kia, anh chỉ cần em thôi.
Mi Lan cưới lão, “lấy người mình yêu” bằng sự biết ơn và cảm động vô bờ với cả lời thề nguyện đến chát lòng về sự thủy chung vĩnh hằng và trung thành đến tuyệt đối. Đêm tân hôn, lão vuốt ve nâng niu tân nương đẹp như hoa mới cưới về, lão nhẹ nhàng như với một đóa hoa mỏng manh, thầm thì những lời đầy mãn nguyện, hạnh phúc. Ánh đèn nhập nhoạng lờ mờ le lói vụt sáng, Mi Lan bật dậy, hãi hùng nhìn khuôn mặt lão đã biến sắc xám lạnh. Đôi mắt lão au đỏ nhìn vào mép đùi Mi Lan, nơi khắc tên một người đàn ông khác. Tên đàn ông đã dẫm đạp, đã giày vò thân thể và cả trái tim Mi Lan để sự nhục nhã còn bám theo Mi Lan ám ảnh mãi.
***
Mối tình của sự mù quáng ngây thơ của một cô gái 17 tuổi với người đàn ông lọc lõi kết thúc ở bệnh viện phụ sản, nơi Mi Lan đã gào lên nhức nhối tên đứa con chưa kịp thành hình hài. Mi Lan đã khóc những giọt nước mắt lạnh buốt nhưng không bằng những dòng máu thoát ra từ cơ thể với đám bầy nhầy mà Mi Lan tin rằng sẽ đẹp như một thiên thần. Không quá lâu để cắt rời một sinh mạng ra khỏi một cơ thể. Sống thì lâu mà chết thì quá dễ. Một phần thân thể của Mi Lan như cũng bị cắt rời. Cơn đau đớn trong tâm hồn giằng xé đến kiệt quệ thể xác, tràn qua cả một hình xăm mang tên người có khuôn mặt quỷ trong tâm trí Mi Lan.
***
Giữa khúc dạo đầu của ái ân, lão dừng lại. Bật đèn vụt sáng để thấy rõ dấu vết của một người đàn bà không vẹn nguyên từ tuổi 17, người đàn bà mà lão đã chấp nhận cưới về vì tình yêu mà lão hứa hẹn là vô bờ bến. Nhưng hóa ra tình yêu đó chẳng lớn bằng sự ích kỉ của người đàn ông, bằng sự tham lam không thể khỏa lấp. Mà lão đâu có phải thuộc về riêng Mi Lan. Lão từng ăn ở với người đàn khác ở ngay một căn phòng này, trên chiếc giường này. Người đàn bà đó bỏ lão đi, để lão vùi vào đau khổ. Trên cánh tay lão chẳng phải cũng xăm tên một người đàn bà khác? Cũng là sự dâng hiến, cũng là những lầm lỡ của yêu đương, cũng là sự đau khổ phũ phàng sau lừa dối phản bội. Sao kí ức của Mi Lan lại chẳng thể gột bỏ mà cứ như đá dăm cọ vào thân xác xây xát tứa máu? Sao chẳng gột bỏ được như lão gột trôi hình ảnh người đàn bà kia bằng hai tiếng “lăng loàn”?
Lão lao vào giấc ngủ, quay lưng về phía Mi Lan. Từng tiếng thở gã mông lung với hạnh phúc tưởng tượng bị đổ vỡ trong lòng Mi Lan. Mi Lan nằm xuống, quay lưng về phía gã, úp mặt xuống gối, giọt nước mắt trào ra cay đắng.
Sau đêm tân hôn không ái ân, lão chồng và Mi Lan trở nên ngường ngượng. Càng cố tỏ ra bình thường thì lại càng ngượng. Khuôn mặt và cơ thể lão lạnh xám, cái nhìn lạnh nhạt và cả sự khinh m
Theo dõi
Chợt nhận ra rằng mình có quá nhiều thứ để mất, Mi Lan thấy mình chông chênh giằng xé đến quằn quại, đau đớn. Nỗi sợ hãi bủa vây lấy Mi Lan khi trái tim đàn bà chợt vùng vằng cựa quậy, cố giữ lấy bóng hình của một thứ không phải của mình.
Trái tim đàn bà mong manh cứ cố gắng bám riết lấy, phả hơi thở vào nó, ám mùi đàn bà vào thứ cảm xúc mong manh chẳng thể đặt tên nổi. Có thể là yêu! Có thể là thứ cảm xúc kì quái, tởm lợm vì những thèm khát của cô đơn và dục vọng. Mi Lan không quan tâm, không đi kiếm tìm định nghĩa ấy. Mi Lan chỉ nông nổi, ngông cuồng và mù quáng đổ ập xuống hắn. Yêu….Yêu… Và yêu…
Hắn là người đàn ông đã có vợ. Mi Lan cũng là người đàn bà đã có chồng. Hắn có người chong đèn thức chờ đêm, có người vỗ về miếng ăn giấc ngủ. Hoặc có thể, là những thảng hoặc vô hình trong những bữa ăn lặng thinh và giấc ngủ quay lưng cùng tiếng thở vô tâm. Mi Lan đã tự hỏi, đã tự thắc mắc, tự giày vò mình về vợ hắn, người mà Mi Lan cố gượng để gọi là “chị ấy” mà vẫn không thể nào giả tạo hơn để giấu được những ghen tuông le lói và ganh tỵ.
“Chị ấy” có đẹp không? “Chị ấy” có giỏi giang không? “Chị ấy” có tốt không, có quan tâm chăm sóc hắn chu đáo không? Chắc hẳn là có. Hắn giỏi giang và đẹp trai thế kia cơ mà, phải có một cô vợ xứng đáng chứ. Nhiều khi Mi Lan tò mò, cố hỏi dồn dập về “chị ấy”, người mà hắn thuộc về, người mà Mi Lan không bao giờ được phép ghen. Hắn lặng im, nhìn Mi Lan vùng lên dò hỏi rồi nhìn Mi Lan tự gục xuống gạt đi. Hắn không nói, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Mi Lan dịu dàng. Mi Lan biết ơn hắn vì sự dịu dàng, ân cần ấy. Điều mà Mi Lan chưa từng có được ở một người đàn ông, ở chồng hay ở người tình cũ.
***
Lão chồng Mi Lan là người hay ghen và có tính đàn bà. Lão nhỏ nhen, hay chấp vặt và kĩ tính. Trước khi lấy nhau, lão đã biết trước là Mi Lan không còn trinh trắng, lão biết trước là Mi Lan đã từng yêu say đắm người khác, cái động từ mà lão gọi là “chết mê chết mệt”. Nhưng lão vẫn cưới Mi Lan để Mi Lan thầm biết ơn lão, rồi lão bắt đầu nói những lời đay nghiến khinh miệt, xoáy sâu vào quá khứ một thời nông nổi và mù quáng. Không phải lầm lỡ, chỉ là nông nổi và mù quáng. Mi Lan khẳng định thế.
***
Mi Lan 17 tuổi, si mê và thần tượng gã, mối tình đầu tiên. Gã cho Mi Lan biết bao là hứa hẹn trót lưỡi đầu môi, cảm giác lâng lâng hạnh phúc của một tình yêu đầu đời. Mi Lan ngã vào lòng gã. Si mê, cuồng dại trao cho gã đời con gái của mình, trao cho gã sự hư hỏng của cảm giác tò mò hồi hộp và tin tưởng “anh sẽ yêu em mãi”, “anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương”, và sự dại dột rằng “một chút thôi, sẽ chẳng đau đâu”. Sau cơn ân ái trụy lạc, Mi Lan vì đau và xấu hổ, giấu mặt vào chiếc gối, còn gã thỏa thuê ngắm nhìn, vuốt ve giọt máu đánh dấu thời khắc chuyển thành đàn bà chảy ra từ cặp đùi mơn mởn của cô gái mới lớn. Gã hứa hẹn, nâng niu, gã dịu dàng dỗ dành, thổi vào tai Mi Lan những lời ngon ngọt. Mi Lan lim dim mắt hạnh phúc và mãn nguyện, mê muội sung sướng khi để gã xăm lên đùi mình tên của gã với niềm tin rằng mình và gã đã hòa vào nhau thành một, đã thuộc về nhau và chẳng gì có thể chia cách được.
Tình yêu có thể sáng suốt nhưng si mê thì luôn mù quáng. Mi Lan ào ạt chạy đến bên gã với chiếc que thử thai, ào ạt đổ ngã khi thấy gã trên chiếc xe phân khối lớn cười nửa miệng, cái cười thỏa mãn với vòng tay ôm chặt phía sau lưng, mái tóc dài hoe đỏ và cặp đùi mơn mởn của đôi chân dài miên man với giày cao gót hàng hiệu. Có thể trên cặp đùi ấy, cũng có tác phẩm là một hình xăm mang tên của gã.
Mi Lan đau khổ, khóc lóc vật vã rồi thì cũng vượt qua theo thời gian biến Mi Lan thành người già nua trước tuổi. Hoảng sợ, ngơ ngác, hoang mang trước cuộc đời đầy cạm bẫy.
***
Lão chồng Mi Lan đến với bộ dạng hiền lành, cù lần và điên khùng. Lão theo Mi Lan lão đẽo mặc Mi Lan chửi rủa, xua đuổi. Lão đứng chờ Mi Lan cả đêm ngoài cửa ngày này qua ngày khác. Mi Lan gào lên:
- Anh bị điên à? Anh đi về đi
- Không. Khi nào em chưa chịu yêu anh thì anh không về.
Lão lầm lì, không biết nói lời hay nhưng cái điên rồ của gã làm Mi Lan mủi lòng.
Mi Lan bảo:
- Đừng yêu em. Em không xứng đáng với anh
Lão năn nỉ, van nài Mi Lan cho lão cơ hội. Lão nói dù Mi Lan có như thế nào, đã từng như thế nào, lão vẫn yêu, vẫn thương.
- Em không còn trinh trắng. Em đã từng ngủ với một người đàn ông khác.
Ngay cả khi Mi Lan nói thế, gã cũng gạt phắt đi.
- Chuyện đó không quan trọng. Em ngủ với một trăm người rồi cũng được. Đó là trước kia, anh chỉ cần em thôi.
Mi Lan cưới lão, “lấy người mình yêu” bằng sự biết ơn và cảm động vô bờ với cả lời thề nguyện đến chát lòng về sự thủy chung vĩnh hằng và trung thành đến tuyệt đối. Đêm tân hôn, lão vuốt ve nâng niu tân nương đẹp như hoa mới cưới về, lão nhẹ nhàng như với một đóa hoa mỏng manh, thầm thì những lời đầy mãn nguyện, hạnh phúc. Ánh đèn nhập nhoạng lờ mờ le lói vụt sáng, Mi Lan bật dậy, hãi hùng nhìn khuôn mặt lão đã biến sắc xám lạnh. Đôi mắt lão au đỏ nhìn vào mép đùi Mi Lan, nơi khắc tên một người đàn ông khác. Tên đàn ông đã dẫm đạp, đã giày vò thân thể và cả trái tim Mi Lan để sự nhục nhã còn bám theo Mi Lan ám ảnh mãi.
***
Mối tình của sự mù quáng ngây thơ của một cô gái 17 tuổi với người đàn ông lọc lõi kết thúc ở bệnh viện phụ sản, nơi Mi Lan đã gào lên nhức nhối tên đứa con chưa kịp thành hình hài. Mi Lan đã khóc những giọt nước mắt lạnh buốt nhưng không bằng những dòng máu thoát ra từ cơ thể với đám bầy nhầy mà Mi Lan tin rằng sẽ đẹp như một thiên thần. Không quá lâu để cắt rời một sinh mạng ra khỏi một cơ thể. Sống thì lâu mà chết thì quá dễ. Một phần thân thể của Mi Lan như cũng bị cắt rời. Cơn đau đớn trong tâm hồn giằng xé đến kiệt quệ thể xác, tràn qua cả một hình xăm mang tên người có khuôn mặt quỷ trong tâm trí Mi Lan.
***
Giữa khúc dạo đầu của ái ân, lão dừng lại. Bật đèn vụt sáng để thấy rõ dấu vết của một người đàn bà không vẹn nguyên từ tuổi 17, người đàn bà mà lão đã chấp nhận cưới về vì tình yêu mà lão hứa hẹn là vô bờ bến. Nhưng hóa ra tình yêu đó chẳng lớn bằng sự ích kỉ của người đàn ông, bằng sự tham lam không thể khỏa lấp. Mà lão đâu có phải thuộc về riêng Mi Lan. Lão từng ăn ở với người đàn khác ở ngay một căn phòng này, trên chiếc giường này. Người đàn bà đó bỏ lão đi, để lão vùi vào đau khổ. Trên cánh tay lão chẳng phải cũng xăm tên một người đàn bà khác? Cũng là sự dâng hiến, cũng là những lầm lỡ của yêu đương, cũng là sự đau khổ phũ phàng sau lừa dối phản bội. Sao kí ức của Mi Lan lại chẳng thể gột bỏ mà cứ như đá dăm cọ vào thân xác xây xát tứa máu? Sao chẳng gột bỏ được như lão gột trôi hình ảnh người đàn bà kia bằng hai tiếng “lăng loàn”?
Lão lao vào giấc ngủ, quay lưng về phía Mi Lan. Từng tiếng thở gã mông lung với hạnh phúc tưởng tượng bị đổ vỡ trong lòng Mi Lan. Mi Lan nằm xuống, quay lưng về phía gã, úp mặt xuống gối, giọt nước mắt trào ra cay đắng.
Sau đêm tân hôn không ái ân, lão chồng và Mi Lan trở nên ngường ngượng. Càng cố tỏ ra bình thường thì lại càng ngượng. Khuôn mặt và cơ thể lão lạnh xám, cái nhìn lạnh nhạt và cả sự khinh m