Thư Không Gửi Và Lọ Đựng Sao - Truyện Ngắn - Đọc Truyện - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Thư Không Gửi Và Lọ Đựng Sao - Truyện Ngắn - Đọc Truyện (xem 42)

Thư Không Gửi Và Lọ Đựng Sao - Truyện Ngắn - Đọc Truyện

bỗng nhiên khiến mũi tôi khụt khịt, nghèn nghẹt. Tôi nhấc chiếc hộp sắt đựng đầy thư của mình đặt trên nền nhà ngổn ngang đồ đạc, tiếp đó là chiếc lọ đựng sao của chị, tôi ôm chặt trong lòng.

Mẹ ngồi xếp bằng trước mặt tôi, với lấy chiếc hộp sắt rồi khẽ bật cười hỏi nhỏ: “Con làm gì với những tờ giấy viết thư mẹ tặng?”

“Con viết rất nhiều thư. Mỗi lúc buồn hay vui, cầm cám ơn ai đó hay cần trút giận vào ai đó con cũng viết. Viết rất nhiều. Nhưng chỉ viết cho con thôi.” Tôi ngượng ngùng liếc nhìn chiếc hộp đang ở trong tay mẹ, lí nhí trả lời như đứa trẻ vừa bị bắt quả tang đang làm việc xấu.

“Mẹ biết ngay mà! Út bao giờ cũng sống nội tâm nên hay để trong lòng, thế nào cũng làm nguyên một tuyển tập cảm xúc cất giấu cho mà xem.” Mẹ vò đầu tôi rồi cầm lấy lọ sao từ tay tôi đưa lên cao ngắm nghía. “Chị con lại không như thế! Nó biết cuộc sống của nó vốn ngắn ngủi nên chẳng bao giờ chịu bỏ thời gian viết bất kì thứ gì cả.”

“Chị ấy không thèm viết cho con lấy một câu.” Tôi dụi mặt vào đầu gối. Nước mắt không biết từ đâu cứ tràn ra cho dù bao nhiêu năm nay tôi đã quen với việc mình không còn chị.

“Nhưng mỗi lần nó nói ‘Hai thương em’ với con nó đều cho vào đây một ngôi sao. Có ngôi sao nó bảo nó thương mẹ, có ngôi sao nó xin lỗi ba vì cứ bệnh hoài, lại có ngôi sao vì nó nhớ ông nội…. Dù sao, đây là thư của nó viết cho mọi người, chỉ có điều là không hề có chữ.” Mẹ lau vội khóe mắt đỏ hoe vừa cười vừa nói.

Nắng chiều đỏ rực chiếu vào ô cửa kính, phủ lên vai mẹ, phủ lên đầu tôi như một cái ôm mềm và ấm mà chị gởi đến từ một miền rất xa, rất xa…. Nơi những bông hoa đủ màu đang đua nhau nở rộ. Sau những năm tháng dài cuối cùng tôi cũng tìm ra được bí mật yêu thương của riêng chị mà tôi chưa từng biết. Những yêu thương thay vì viết trong thư đã được nói rõ thành lời.

Đời người vốn ngắn, có bao nhiêu năm, còn bao nhiêu năm chẳng ai đoán trước được. Thế nên đừng cất giấu yêu thương quá sâu, khóa quá chặt nếu như không muốn một ngày ngỡ ngàng nuối tiếc cho những gì không kịp nói ra.
*
Năm tôi mười chín tuổi, trên bàn học có một lọ đựng sao buộc nơ của chị, một chiếc hộp để mở đựng thư của tôi, và một chiếc bình thủy tinh cao cổ tôi dùng để gấp tiếp những ngôi sao cho riêng mình và cho chị. Chị của tôi.

Nguồn: Sưu tầm

Đánh giá

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chồng và bạn thân yêu nhau trong bóng tối thì tôi làm sao biết được!

Đọc Truyện Học Sinh Cá Biệt Full

Chắc tại kiếp trước mình duyên nợ gì nhau

Truyện Em ghét anh

Bí mật mảnh ghép tình yêu