Tâm thần - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Tâm thần (xem 116)

Tâm thần

buổi này sinh viên ra trường nhiều như lợn con mà công việc thì không có để mà chọn. Chị tỏ vẻ đồng cảm với Hùng lắm, nghe chị kể Hùng cũng gật gù. Nhưng phải cái bà chị cũng đã lớn tuổi rồi nên học hành cũng không đâu vào đâu, trong giờ thì hai chị em tâm đầu ý hợp về rất nhiều chuyện. Hùng nói cứ khi nào chị cần giúp về ngoại ngữ thì Hùng luôn sẵn sàng. Chị véo nhẹ vào đùi Hùng, nói thầm: "Tối nào rảnh qua nhà chị phụ đạo cho chị ít tiếng Anh." rồi chị nháy mắt, đút vào túi ngực Hùng tấm card của chị, "Công ty chị cũng được lắm, chị lên chức thì phòng vẫn còn thiếu một chân kế toán đấy. Em không học ngành này cũng không sao, có cái bằng đại học là được, có gì thì chị lại phụ đạo lại em chứ sao?". Hùng thấy lạnh gáy, vội vàng đặt tay mình lên tay chị, ngăn không cho bàn tay đó di chuyển lên cao hơn.


Nhưng tấm card ấy Hùng luôn giữ trong túi áo ngực của mình. Đôi khi có cảm giác nó giống như một tấm vé vàng cho cuộc đời của Hùng vậy, nếu sử dụng nó có thể Hùng sẽ thoát khỏi những bế tắc hiện tại. Nên nhớ, nó chỉ dành cho Hùng thôi, không có chỗ cho May, anh cũng chưa thể tìm được cách nào dành cho cô. Hùng không thể nào ngưng suy nghĩ về tấm vé vàng đó, số điện thoại cũng đã lưu vào máy chỉ trực bấm phím gọi, nhưng không hiểu sao cứ mỗi lần chìm đắm trong cái ý nghĩ thay đổi vận mệnh ấy lại thấy đau nhói ở lồng ngực. Hay là Hùng cứ chọn cách ra đi một mình, cứ thế mà biến mất khỏi cuộc sống hiện tại này và toàn quyền sử dụng cơ hội của anh? Khi tiếng cười của người đàn bà kia vang lên trong điện thoại, Hùng đã cảm thấy cảm giác tội lỗi cứ như dâng trào lên. Không hiểu sao tội lỗi từ đâu tới đã vấy bẩn lên tấm lòng của một người vô tội như anh dành cho May.


Có một hôm, đúng lúc Hùng ngồi thừ ra suy nghĩ thì giật mình nhận được điện thoại của May:


- Hôm nay anh đến bệnh viện dọn vườn thực vật cùng em nhé.


Hùng còn đang ậm ừ thì Mai nhanh nhảu nói tiếp:


- Có rất nhiều rau, có cả lá nốt, ngải cứu và cả cây nha đam nữa. Anh đi luôn đi nhé.


Hùng dắt xe ra khỏi nhà, không buồn ngoái lại nhìn đám đồ ngổn ngang của mình đang thu xếp dở phía trong vội vàng khóa cửa.


Lần đầu tiên Hùng chạy xe theo con đường mà May vẫn đi làm mỗi ngày, đường bao quanh thành phố rất rộng và rất xám xịt, Hùng tự hỏi khi May ra đi vào lúc sáng sớm và trở về sau những ca trực đêm thì sẽ thế nào? Hùng thấy gai người khi nhìn thấy tấm biển sắt gỉ sét và những hàng rào thép gai dài dằng dặc, những rặng cây xanh ngắt và con đường mòn tăm tối không mấy ai đi tới khiến Hùng cảm thấy khâm phục lòng dũng cảm của May nhiều hơn.


Đi hết con đường mòn, Hùng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của May đang ngồi ở ghế đá đợi Hùng, bên cạnh May có một người đàn ông mặc chiếc áo kẻ sọc nhàu nhĩ. Thấy Hùng tiến lại gần, May đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng. Hùng đứng yên quan sát May hồi lâu. May đang trò chuyện với người đàn ông xưng là chú Nam đó, chú Nam đang vừa khóc vừa nói rất nhiều, Hùng nghe hết nhưng không thể hiểu hết câu chuyện đó, đại loại là vợ chú đã đi lạc trên con đường tìm đến bệnh viện này nhiều năm rồi mà chưa thể đến nơi. May đặt tay lên vai người đàn ông tội nghiệp đó, đôi mắt chân tình của cô dám nhìn thẳng vào đôi mắt ngây dại đối diện:


- Chú xem, bạn cháu cuối cùng cũng tìm ra đường đến đây rồi này, tối nay anh ấy sẽ đưa cháu về cùng. Rồi vợ chú cũng sẽ tìm ra chú và đưa chú trở về nhà.


Những giọt nước mắt thương tổn lăn trên gò má nhăn nheo của người đàn ông đau khổ kia đang dần khô.


- Anh có đem kẹo cho em không? – Rồi May quay sang nhìn Hùng.


Hùng chìa ra ba thỏi kẹo bạc hà nhân dâu, nhân dừa, nhân cam. Từ sau lần May kêu là bị viêm họng mà làm ở đây vì cứ phải luôn la hét đến khản cả cổ, thi thoảng vài ngày Hùng lại thủ túi vài thỏi kẹo bạc hà đủ vị để đưa cho cô.


May bóc thỏi kẹo, đưa cho chú Nam một chiếc màu hồng hồng, ông chú tâm thần nhìn May cười hềnh hệch như con trẻ.


Giây phút ấy, hình ảnh May đọng trong mắt Hùng như một thiên thần vậy.


Quả như lời May nói, vườn thực vật ở nơi này thực sự được chăm sóc rất tuyệt vời, có đôi lúc những người xung quanh làm Hùng giật mình nhưng May đã ở ngay cạnh đó và trấn tĩnh anh. Chỉ cần một cái chạm thật nhẹ, May xua tan đi tất cả những nỗi sợ hãi trong tâm trí Hùng.


Bỗng nhiên, một người phụ nữ hét lên thất thanh, lăn mình giãy giụa đau đớn trên mặt đất, rồi những tiếng hét xảy ra liên tục như một hiện tượng lan truyền, Hùng co rúm người lại. May và những y tá khác vội chạy đến chỗ người phụ nữ đang lên cơn, giữ chặt người chị ta, lôi xềnh xệch vào phòng bệnh cách ly. Hùng đột nhiên cảm thấy mình không an toàn giữa những con mắt ngây dại xung quanh, liền lùi bước chạy đi tìm May. Qua khe cửa, Hùng nhìn thấy cảnh May và các đồng nghiệp đang làm việc. Tứ chi của người phụ nữ đang gào thét kia bị trói chặt vào bốn góc giường, một người nhanh nhẹn tiêm vào cánh tay bệnh nhân, tiếng hét trở nên kinh hãi và đầy đau đớn, đến phiên May dùng tay bóp miệng người đó và tống vào cổ họng cô ta những viên thuốc đủ màu. Rồi May kêu á lên một tiếng, máu từ lòng bàn tay May chảy ra giàn dụa. Hùng cảm thấy như mình đang được xem trực tiếp những cảnh quay chân thật nhất của một bộ phim kinh dị đáng sợ.


Khoảng nửa tiếng sau hình như mọi sự đã yên bình trở lại, May bước ra khỏi phòng bệnh với bàn tay rớm máu, Hùng hỏi, May bảo:


- Không sao đâu, lúc cho thuốc đã cắn em một cái đấy. Khi hết cơn thì lại chẳng nhớ gì đâu.


Hùng cau mày nhìn vết thương trên tay người yêu.


Một người y tá khác đưa cho May một miếng urgo. May nói:


- Em cảm ơn, đây là lần lên cơn thứ ba trong tuần rồi chị nhớ báo lại cho bác sĩ điều trị nhé.


- Một tuần ba lần như vậy sao? – Hùng ngạc nhiên.


- Có người thì mỗi tuần vài lần, có người thì cả tháng cũng chỉ một hai lần, có người còn cả ngày lẩm bẩm một mình không lúc nào ngưng cũng đáng sợ lắm. Bệnh nhân thì có nhiều kiểu mà. Bệnh viện thì có nhiều bệnh nhân. – May nói.


Hùng nhớ đến những đêm không ngủ lo lắng nhìn những vết va đập bầm tím trên cánh tay May, những giọt mồ hôi lạnh không biết từ đâu tới thấm ướt đẫm trán cô, kể cả khi ngủ chân tay May vẫn còn quờ quạng như đang vây bắt bệnh nhân, luôn miệng tri hô, có khi lại ngọt giọng dỗ dành, có khi lại nhỏ những giọt nước mắt rất đau đớn trong cơn mê ngủ. Giờ khi May đang đi cạnh Hùng, giọng May cũng nghèn nghẹn khi kể cho anh nghe câu chuyện của nữ bệnh nhân lúc nãy:


- Đó từng là một cô gái rất bình thường, khi tỉnh trông cũng rất xinh đẹp và dịu dàng nhưng chỉ vì một lần bất ngờ nhận được thiệp hồng của người yêu cũ mà trở nên như vậy đấy. Cô gái ấy đã điên vì tình, vì cứ ngu ngốc chung thủy chờ đợi một người đã lừa dối cô ấy mà sinh bệnh tật. Ở bệnh viện này, mỗi bệnh nhân đều đã từng trải qua một cú shock tâm lý rất đáng sợ, những câu chuyện rất bi đát, đôi khi dở khóc dở cười, có những điều đáng sợ đến nỗi người ta phải giấu đi nhân cách và tâm thần của mình.


Hùng cảm thấy sợ, anh sợ những nỗi sợ vô hình đó. Lần đầ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xem tử vi ngày 14/03/2017 Thứ Ba ngày của 12 cung hoàng đạo

Thấy đứa trẻ bị bỏ rơi ngoài bãi rác chỉ còn thoi thóp, vợ ôm đứa trẻ lên cho bú và cái kết sau 3 năm…

Chỉ có thể là yêu

Em không chê nhà bạn trai nghèo, nhưng nghèo đến mức này thì thật choáng váng

Xem tử vi ngày 06/04/2017 Thứ Năm của 12 cung hoàng đạo