Sẽ mãi yêu em
Theo dõi
Tôi cũng chẳng hiểu tại sao, cuộc đời tôi lại thay đổi nhanh chóng như thế chỉ trong vòng một năm..Tôi chỉ mới 30 thôi, còn sớm chán để có thể làm bố như thế này, có chết thì tôi cũng không dám nghĩ tới…
Còn bao nhiêu em chân dài tôi còn chưa kịp hẹn hò, mấy cái thú vui tao nhã của tôi nữa chứ. Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý..
30 đã làm bố thì quá muộn đối với bố mẹ tôi, thế nhưng.. tôi chưa muốn..aaaaaaaaaaaaaaaa
Con tôi được sinh ra trong sự bất cẩn của cha mẹ, nếu như vợ tôi không vững lòng thì, có lẽ giờ đây, tôi vẫn còn độc thân và vợ tôi thì đã phá đứa con này…
2h sáng, thằng con tôi nó quấy, giờ này là giờ hoạt động của nó mà..
- anh ơi! Con nó khóc kìa
- anh không biết, em ra chăm đi.
- Em chăm cả ngày rồi còn gì?
- Em sinh ra nó cơ mà, anh ngủ, ngủ
- Không có anh em sinh được chắc…
Đó, tôi phải lòm còm bò dậy, Vợ tôi mà, ngày thường thì không sao, chứ ai mà phá giấc ngủ của cô ấy thì….
- em ơi! Cho con bú đi
- Anh lấy cái bình sữa ở trên bàn ấy…
- Cho bú sữa mẹ đi, con nó sao bú sữa bình được..
- Không! Xệ ngực em hết..
- Thôi mà! Con lớn, Anh cho tiền thẩm mỹ lại nha..
-
3h sáng, con tôi thôi khóc, vợ chồng tôi lăn quay ra ngủ, thế nhưng, tôi chẳng được ôm vợ, vì thằng con nó ngáng đường, tôi bất lực thế đấy…
Sáng nay là chủ nhật, vợ tôi ẵm con về nhà mẹ đẻ, tôi lại có thời gian đàn đúm với lũ bạn.. Vợ oi! Đi lâu lâu tí nhé..
1 năm trước..
Nhân Trí là tôi, 29 tuổi, có thể nói tôi đẹp trai , ai cũng theo đuổi cả, nhưng tôi chỉ muốn có một cuộc chơi qua đường, chẳng muốn gò bó, ràng buộc tình cảm với bất kì người con gái nào.. nhiều lắm có lẽ cũng là 3 tháng, có khi lại 2 ngày. Tôi cũng không hiểu sao mình lại như thế..
Năm 24 tuồi, khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, bố mẹ bảo cho tôi 3 năm đi du học, tôi cũng vừa muốn vừa không! Thế nhưng, tôi cũng xách hành lý lên máy bay………
Có lẽ, việc đi du học của tôi sẽ không có gì là đặc biệt nếu như tôi không gặp Vân..
Tôi yêu Vân, unh! Có thể là yêu rất nhiều, 3 năm, tôi chỉ yêu mình Vân và cô ấy cũng thế
Vân chỉ nhỏ hơn tôi 4 tuồi, nhưng cô ấy sắc sảo và đầy cá tính, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt to tròn. Có thể nói, cô ấy đẹp, tôi công nhận như thế…
Tôi bảo tôi muốn tôi và Vân cùng về ra mắt gia đình tôi….
Nếu cô ấy đồng ý, có lẽ tôi đã cưới Vân, nhưng sự tình không được như tôi mong muốn…
Tôi yêu Vân, nhưng không thể ở bên đó với Vân…
Tôi cứ đinh ninh là Vân vẫn muốn học bên đó, vì thế tôi đợi, tôi chờ Vân thay đổi ý định, đâu có ngờ là cô ấy yêu một người khác cơ chứ.
Không nói! Chắc có lẽ mọi người cũng hiểu tâm trạng đau đớn của tôi..
Tôi không hận Vân, chỉ là không tha thứ được cho cô ấy…
- Giám đốc..Chiều nay anh có cuộc họp
- Hủy đi..tôi muốn nghỉ ngơi..
Tôi không phải là không muốn làm việc, mà chỉ là cuộc họp này chẳng quan trọng gì. Tôi không muốn làm tốn thời gian của mình. Chi bằng tôi coi lại các hợp đồng, tìm hướng giải quyết các công trình, có khi còn tốt hơn các cuộc họp vớ vẩn ấy..
Cả cái khách sạn này, nhân viên nữ nào cũng quý mến và ngưỡng mộ tôi. Thế mà, không biết đào đâu ra cái con nhỏ Trưởng phòng tổ chức Sự kiện lại chẳng xem tôi ra gì..
Chắc mắt cô ta không được tốt, thị lực giảm sút, hay là cô ta less, tôi cũng không hiểu sao mình lại quan tâm đến chuyện này, mà phải quan tâm chứ, có người không thích mình thì phải để ý chứ sao…
Tường Vy, 27 tuổi, trưởng phòng tổ chứa sự kiện… mà nhìn Tường Vy tôi thấy quen lắm..không biết đã gặp ở đâu nhỉ??
Nói Tường Vy ghét tôi cũng đúng, 27 mùa pháo nổ mà chẳng có mối tình vắt vai nào.
Suỵt! bậy nào.. cô ta có mối tình sinh viên sâu đậm với anh chàng Minh Duy khóa trên, nhưng chẳng hiểu sao lại chia tay, có lẽ đó là cú shock lớn, khiến cô nàng ghét đàn ông ư.. Mà tôi thì có tội tình gì mà bị ghét lây cơ chứ.
Tường Vy theo con mắt khả quan của tôi thì, cô ấy đẹp, nét hiền lành, nhưng nghiêm nghị lắm, nhân viên rất sợ cô nàng, vì thế cô ấy điều hành công việc rất tốt không một sơ sót nào.
Vì cái tật hay quan sát của tôi cho nên tôi hay chú ý Tường Vy, và cũng kịp nhận ra rằng hình như tôi thích cô ấy..
Có lẽ tôi thích thật, tôi 29 tuổi rồi mà cứ như con nít, lúc nào cũng gây rối cho cô nàng, chủ yếu là tôi muốn gây sự chú ý..
- Này cái chậu hoa đặt không hợp ý..Chữ dán trên màn méo quá.. tôi cứ thế mà tìm chỗ này, chỗ kia không hợp lý để nói, cũng chỉ là trêu cô nàng..
- Giám đốc, cái này là nhiệm vụ của tôi, mà hình như anh hơi quá khắt khe rồi đó..
- Unh! Tôi thấy như thế nào thì nói vậy thôi..
Có phải tôi đi sai đường hay không? Nó chỉ khiến cho Tường Vy ghét tôi hơn mà thôi…
Tôi vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ thì thấy cô ấy đang đứng đợi ai đó, định chạy tới cho cô nàng đi quá giang, ai dè cái con nhỏ nào đi tới
- Giám đốc! anh cho em đi quá giang với, xe em bị thủng lốp rồi..hic!
- À, ừ
Giọng cô ta cứ the thé, khiến tôi không tài nào chịu nổi, thế là giấc mộng chở Tường Vy về tan tành rồi…
Này Trí, tới đây mẹ bảo
- Dạ
- Khi nào mày định cưới vợ , bố mẹ không đợi được nữa đâu đó
- Còn sớm mà mẹ
- Sớm cái gì! Không thì tuần sau tôi cho anh đi xem mắt đấy..
Mẹ tôi lại như thế rồi, chán quá, tôi nhanh chóng rủ rê tụi bạn ra quán bar…
Phải nói tôi may mắn cỡ nào khi gặp Tường Vy ở đây. Không hiều cô nàng ở đây làm gì?
Tôi âm thầm quan sát:
- Vân! Về đi em, trễ rồi..
- Tôi không về, chị muốn thì về đi, đừng làm phiền tôi nữa..
Tôi không biết mình có nghe lầm không, họ là chị em, và Vân, người tôi yêu một thời lại là em Vy. Sao lại nghiệt như thế này…
Trong lúc khuyên nhủ cô em, Tường vy bị ngã, hình như rất mạnh, tôi liền chạy tới đỡ và nhìn chằm chằm vào mắt Vân, tôi không lầm, chính là cô ấy, tôi lại xao động…
Dường như Vân không muốn cho người khác biết là quen tôi, cô ấy nguýt một cái rõ dài vào tôi và khoát tay người đàn ông ra nhảy…
- cô không sao chứ
- ơ! Giám đốc..sao anh lại
- à. Tôi ngồi đằng kia, thấy cô bị té nên ra đỡ thôi..
- tôi cảm ơn.. thôi tôi về đây, anh ở lại vui vẽ
- à không! Tôi cũng định về, để tôi đưa cô về..
Tường vy cuối cùng cũng chịu lên xe tôi về, hình như cô ấy khóc, tôi định hỏi mà thấy ngại ngùng quá..
Sao Vân lại là em của Tường Vy nhỉ, tôi không ngờ lại có sự trùng hợp như thế, tôi muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng cô ấy ngủ mất rồi..
Nhìn Tường Vy, cô ấy cũng có nét hao hao giống Vân, nhưng cô ấy đẹp hơn, lúc ngủ trông lại đáng iu đến thế…
Đầu óc tôi lại tiếp tục quay cuồng, Vân đã về nước, và còn là em của Vy, là sao, tôi phải tìm hiểu rõ mới được…
Đang nhậu với lũ bạn, vợ tôi nhắn tin
- Chiều nay em với con không về đâu! Anh tự lo cơm nước nhé..
- Híc! Sao vậy, anh nhớ vợ quá, ở nhà buồn lắm..
Tôi nói vậy thôi chứ vợ tôi biết hết, cô ấy hiểu tôi, nhưng không nói ra thôi, có lẽ tôi là thằng tồi tệ, từng làm cô ấy buồn..
Nhưng vợ tôi lúc nào cũng tha thứ cho tôi cả, tôi biết, vợ tôi yêu tôi…nhiều lắm..
Mẹ tôi nói là làm, tuần sau, bà bắt tôi đi xem mắt,tôi lấy hết lý do này, đến lý do khác nhưng mà bà bảo, tôi không đến, sẽ từ tôi..
Có lạ không khi mà người tôi xem mắt lại là Vân, ông trời đang trêu tôi ư..
- anh mà cũng đi
Theo dõi
Tôi cũng chẳng hiểu tại sao, cuộc đời tôi lại thay đổi nhanh chóng như thế chỉ trong vòng một năm..Tôi chỉ mới 30 thôi, còn sớm chán để có thể làm bố như thế này, có chết thì tôi cũng không dám nghĩ tới…
Còn bao nhiêu em chân dài tôi còn chưa kịp hẹn hò, mấy cái thú vui tao nhã của tôi nữa chứ. Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý..
30 đã làm bố thì quá muộn đối với bố mẹ tôi, thế nhưng.. tôi chưa muốn..aaaaaaaaaaaaaaaa
Con tôi được sinh ra trong sự bất cẩn của cha mẹ, nếu như vợ tôi không vững lòng thì, có lẽ giờ đây, tôi vẫn còn độc thân và vợ tôi thì đã phá đứa con này…
2h sáng, thằng con tôi nó quấy, giờ này là giờ hoạt động của nó mà..
- anh ơi! Con nó khóc kìa
- anh không biết, em ra chăm đi.
- Em chăm cả ngày rồi còn gì?
- Em sinh ra nó cơ mà, anh ngủ, ngủ
- Không có anh em sinh được chắc…
Đó, tôi phải lòm còm bò dậy, Vợ tôi mà, ngày thường thì không sao, chứ ai mà phá giấc ngủ của cô ấy thì….
- em ơi! Cho con bú đi
- Anh lấy cái bình sữa ở trên bàn ấy…
- Cho bú sữa mẹ đi, con nó sao bú sữa bình được..
- Không! Xệ ngực em hết..
- Thôi mà! Con lớn, Anh cho tiền thẩm mỹ lại nha..
-
3h sáng, con tôi thôi khóc, vợ chồng tôi lăn quay ra ngủ, thế nhưng, tôi chẳng được ôm vợ, vì thằng con nó ngáng đường, tôi bất lực thế đấy…
Sáng nay là chủ nhật, vợ tôi ẵm con về nhà mẹ đẻ, tôi lại có thời gian đàn đúm với lũ bạn.. Vợ oi! Đi lâu lâu tí nhé..
1 năm trước..
Nhân Trí là tôi, 29 tuổi, có thể nói tôi đẹp trai , ai cũng theo đuổi cả, nhưng tôi chỉ muốn có một cuộc chơi qua đường, chẳng muốn gò bó, ràng buộc tình cảm với bất kì người con gái nào.. nhiều lắm có lẽ cũng là 3 tháng, có khi lại 2 ngày. Tôi cũng không hiểu sao mình lại như thế..
Năm 24 tuồi, khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, bố mẹ bảo cho tôi 3 năm đi du học, tôi cũng vừa muốn vừa không! Thế nhưng, tôi cũng xách hành lý lên máy bay………
Có lẽ, việc đi du học của tôi sẽ không có gì là đặc biệt nếu như tôi không gặp Vân..
Tôi yêu Vân, unh! Có thể là yêu rất nhiều, 3 năm, tôi chỉ yêu mình Vân và cô ấy cũng thế
Vân chỉ nhỏ hơn tôi 4 tuồi, nhưng cô ấy sắc sảo và đầy cá tính, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt to tròn. Có thể nói, cô ấy đẹp, tôi công nhận như thế…
Tôi bảo tôi muốn tôi và Vân cùng về ra mắt gia đình tôi….
Nếu cô ấy đồng ý, có lẽ tôi đã cưới Vân, nhưng sự tình không được như tôi mong muốn…
Tôi yêu Vân, nhưng không thể ở bên đó với Vân…
Tôi cứ đinh ninh là Vân vẫn muốn học bên đó, vì thế tôi đợi, tôi chờ Vân thay đổi ý định, đâu có ngờ là cô ấy yêu một người khác cơ chứ.
Không nói! Chắc có lẽ mọi người cũng hiểu tâm trạng đau đớn của tôi..
Tôi không hận Vân, chỉ là không tha thứ được cho cô ấy…
- Giám đốc..Chiều nay anh có cuộc họp
- Hủy đi..tôi muốn nghỉ ngơi..
Tôi không phải là không muốn làm việc, mà chỉ là cuộc họp này chẳng quan trọng gì. Tôi không muốn làm tốn thời gian của mình. Chi bằng tôi coi lại các hợp đồng, tìm hướng giải quyết các công trình, có khi còn tốt hơn các cuộc họp vớ vẩn ấy..
Cả cái khách sạn này, nhân viên nữ nào cũng quý mến và ngưỡng mộ tôi. Thế mà, không biết đào đâu ra cái con nhỏ Trưởng phòng tổ chức Sự kiện lại chẳng xem tôi ra gì..
Chắc mắt cô ta không được tốt, thị lực giảm sút, hay là cô ta less, tôi cũng không hiểu sao mình lại quan tâm đến chuyện này, mà phải quan tâm chứ, có người không thích mình thì phải để ý chứ sao…
Tường Vy, 27 tuổi, trưởng phòng tổ chứa sự kiện… mà nhìn Tường Vy tôi thấy quen lắm..không biết đã gặp ở đâu nhỉ??
Nói Tường Vy ghét tôi cũng đúng, 27 mùa pháo nổ mà chẳng có mối tình vắt vai nào.
Suỵt! bậy nào.. cô ta có mối tình sinh viên sâu đậm với anh chàng Minh Duy khóa trên, nhưng chẳng hiểu sao lại chia tay, có lẽ đó là cú shock lớn, khiến cô nàng ghét đàn ông ư.. Mà tôi thì có tội tình gì mà bị ghét lây cơ chứ.
Tường Vy theo con mắt khả quan của tôi thì, cô ấy đẹp, nét hiền lành, nhưng nghiêm nghị lắm, nhân viên rất sợ cô nàng, vì thế cô ấy điều hành công việc rất tốt không một sơ sót nào.
Vì cái tật hay quan sát của tôi cho nên tôi hay chú ý Tường Vy, và cũng kịp nhận ra rằng hình như tôi thích cô ấy..
Có lẽ tôi thích thật, tôi 29 tuổi rồi mà cứ như con nít, lúc nào cũng gây rối cho cô nàng, chủ yếu là tôi muốn gây sự chú ý..
- Này cái chậu hoa đặt không hợp ý..Chữ dán trên màn méo quá.. tôi cứ thế mà tìm chỗ này, chỗ kia không hợp lý để nói, cũng chỉ là trêu cô nàng..
- Giám đốc, cái này là nhiệm vụ của tôi, mà hình như anh hơi quá khắt khe rồi đó..
- Unh! Tôi thấy như thế nào thì nói vậy thôi..
Có phải tôi đi sai đường hay không? Nó chỉ khiến cho Tường Vy ghét tôi hơn mà thôi…
Tôi vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ thì thấy cô ấy đang đứng đợi ai đó, định chạy tới cho cô nàng đi quá giang, ai dè cái con nhỏ nào đi tới
- Giám đốc! anh cho em đi quá giang với, xe em bị thủng lốp rồi..hic!
- À, ừ
Giọng cô ta cứ the thé, khiến tôi không tài nào chịu nổi, thế là giấc mộng chở Tường Vy về tan tành rồi…
Này Trí, tới đây mẹ bảo
- Dạ
- Khi nào mày định cưới vợ , bố mẹ không đợi được nữa đâu đó
- Còn sớm mà mẹ
- Sớm cái gì! Không thì tuần sau tôi cho anh đi xem mắt đấy..
Mẹ tôi lại như thế rồi, chán quá, tôi nhanh chóng rủ rê tụi bạn ra quán bar…
Phải nói tôi may mắn cỡ nào khi gặp Tường Vy ở đây. Không hiều cô nàng ở đây làm gì?
Tôi âm thầm quan sát:
- Vân! Về đi em, trễ rồi..
- Tôi không về, chị muốn thì về đi, đừng làm phiền tôi nữa..
Tôi không biết mình có nghe lầm không, họ là chị em, và Vân, người tôi yêu một thời lại là em Vy. Sao lại nghiệt như thế này…
Trong lúc khuyên nhủ cô em, Tường vy bị ngã, hình như rất mạnh, tôi liền chạy tới đỡ và nhìn chằm chằm vào mắt Vân, tôi không lầm, chính là cô ấy, tôi lại xao động…
Dường như Vân không muốn cho người khác biết là quen tôi, cô ấy nguýt một cái rõ dài vào tôi và khoát tay người đàn ông ra nhảy…
- cô không sao chứ
- ơ! Giám đốc..sao anh lại
- à. Tôi ngồi đằng kia, thấy cô bị té nên ra đỡ thôi..
- tôi cảm ơn.. thôi tôi về đây, anh ở lại vui vẽ
- à không! Tôi cũng định về, để tôi đưa cô về..
Tường vy cuối cùng cũng chịu lên xe tôi về, hình như cô ấy khóc, tôi định hỏi mà thấy ngại ngùng quá..
Sao Vân lại là em của Tường Vy nhỉ, tôi không ngờ lại có sự trùng hợp như thế, tôi muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng cô ấy ngủ mất rồi..
Nhìn Tường Vy, cô ấy cũng có nét hao hao giống Vân, nhưng cô ấy đẹp hơn, lúc ngủ trông lại đáng iu đến thế…
Đầu óc tôi lại tiếp tục quay cuồng, Vân đã về nước, và còn là em của Vy, là sao, tôi phải tìm hiểu rõ mới được…
Đang nhậu với lũ bạn, vợ tôi nhắn tin
- Chiều nay em với con không về đâu! Anh tự lo cơm nước nhé..
- Híc! Sao vậy, anh nhớ vợ quá, ở nhà buồn lắm..
Tôi nói vậy thôi chứ vợ tôi biết hết, cô ấy hiểu tôi, nhưng không nói ra thôi, có lẽ tôi là thằng tồi tệ, từng làm cô ấy buồn..
Nhưng vợ tôi lúc nào cũng tha thứ cho tôi cả, tôi biết, vợ tôi yêu tôi…nhiều lắm..
Mẹ tôi nói là làm, tuần sau, bà bắt tôi đi xem mắt,tôi lấy hết lý do này, đến lý do khác nhưng mà bà bảo, tôi không đến, sẽ từ tôi..
Có lạ không khi mà người tôi xem mắt lại là Vân, ông trời đang trêu tôi ư..
- anh mà cũng đi