Những vệt dài đan chéo - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Những vệt dài đan chéo (xem 41)

Những vệt dài đan chéo

g vị trí trang trọng nhất của phòng tranh một thời từng rất yên bình của The Lacquer. Cũng đã quá muộn khi tôi nhận ra người đàn ông trong mộng của mình đã không còn ở trong vòng chăm sóc độc quyền của mình nữa. Những ánh mắt trao nhau, ngón tay chạm khẽ dấp dính sơn màu, một vài lời nói vu vơ không đầu không cuối… anh đã tuột khỏi tay tôi mất rồi. Tất nhiên, tôi không thể ghen, bởi bạn không bao giờ nên ghen với cái tuyệt mỹ và toàn bích. Tình yêu của họ, nhẹ nhàng như tia nắng mảnh nhẹ sớm mai, tinh khiết như sương đêm đọng giữa nhụy hoa, mơ màng như hoàng hôn đỏ nhạt vẫn cháy rực nơi chân trời lúc chiều muộn; nhưng cũng gay gắt và dữ dội như biển ngày bão. Cái chất hung hãn ngấm ngầm và hoang sơ của Yukiko, khi hòa trộn vào trong cái điềm tĩnh và yên lặng của anh, thì bỗng trở nên hòa quyện, tạo nên một thứ gì đó rất đẹp – có thể tưởng tượng như một khối cầu rực rỡ và lấp lánh. Mặc dù là kẻ bị bỏ rơi, tôi vẫn ngắm nhìn và ngưỡng mộ tình yêu của họ, một tình yêu theo lẽ dĩ nhiên, trong trẻo và hồn nhiên như tình yêu trong thiên nhiên hoang dã, cái thứ tình yêu khiến chim chóc rủ nhau cùng làm tổ, hươu nai đuổi theo nhau bên dòng suối và những hoàng tử công chúa cổ tích đến với nhau để chung sống trọn đời. Tôi yêu mến mùi hương của Yukiko vương vấn trên các đồ vật và cả những bức tranh đã bắt đầu nhuốm màu dịu dàng của cô. Không một phút giây nào tôi lại dám nghĩ tình yêu của hai người ấy lại có thể vỡ tan, nhưng điều đó lại vẫn xảy ra, và xảy ra một cách nhanh chóng, bình thường hơn tôi nghĩ. Một buổi trưa, anh lặng lẽ bên ấm trà Nhật nguội ngắt, đầu mẩu thuốc đầy chặt gạt tàn… - Yukiko về Nhật rồi. - Vì sao? Anh cười buồn trước vẻ kinh ngạc của tôi: - Có gì đâu em, có khởi đầu thì cũng phải có kết thúc, lẽ dĩ nhiên mà. Và kết thúc là như thế. Tranh của Yukiko không còn treo trên tường nữa, trả lại vẻ bình yên muôn thuở cho The Lacquer. Anh trở lại uống chè mạn thay cho món trà Nhật nóng bỏng thơm phức. Nhưng anh càng yên lặng hơn. Tôi biết anh buồn. Vì niềm yêu mến với anh, tôi cố gắng lấp đầy cho anh những khoảng trống Yukiko bỏ lại. Không còn cô ở đây nữa, tôi tìm mua sách dạy nấu món ăn Nhật, đến siêu thị Unimart tìm mua gạo và gia vị Nhật về làm sushi, obento và cá hồi ướp lạnh cho anh mỗi buổi trưa. Tôi pha trà cho anh, chăm sóc anh, lắng nghe anh, an ủi anh, yêu thương anh. Nhưng anh vẫn buồn. Hoàng hôn! Mặt trời đỏ ối cháy đỏ rực góc trời, hắt lên những mảng mây xung quanh ánh hồng và tím sẫm. Trong căn phòng nhỏ, anh vẫn miệt mài bên khung tranh, cẩn thận ráp từng mảnh vỏ trứng, thếp từng lát vàng và bạc ở những mảng định sẵn trên nền sơn đen. Tôi yên lặng ngồi sau anh, nhìn từng mảnh của bức tranh đang thành hình. Là một người đàn bà phải không anh? Một người đàn bà đang vần vũ giữa giông bão dữ dội, người đàn bà có tiếng kêu hoang sơ và man dại. Tôi nhận ra dáng hình ấy. Ồ anh! Yukiko đã là quá khứ. Anh sẽ mãi nhớ nhung quá khứ như thế đến tận bao giờ? Mắt tôi nhòa nước. Không nghĩ ngợi gì, tôi chạy tới ôm choàng lấy anh. Thếp bạc bị đẩy chệch đi quệt một vệt dài trên nền tranh đen sẫm. Môi tôi tìm môi anh. - Anh đừng vẽ nữa! Quên Yukiko đi, và để em đến với anh. Cô ấy không thể mang cho anh hạnh phúc, nhưng biết đâu em có thể. Yêu em đi! Anh nhé! Tôi thổn thức trong vòng tay anh. Sơn vẽ trên tay anh miết từng đường dài uốn lượn trên da thịt tôi ấm nóng. Tôi quay cuồng trong dào dạt mùi hương anh và trong xúc cảm từng đợt đê mê đắm đuối. Cuối cùng thì… cuộc sống luôn luôn rất đẹp – trong đầu tôi thoáng vang lên ý nghĩ ấy… Tôi thức dậy trên chiếc giường nhỏ của anh trong xưởng. Trời đã tối hẳn. Đêm không trăng, chỉ có một vài ngôi sao nhỏ xíu nhấp nháy. Tôi nhìn thấy bóng anh bên cửa sổ, in hằn trên nền trời đêm xanh sẫm. Mỉm cười, tôi nhỏm dậy, định bước đến ôm anh từ phía sau. Nhưng… hình như bờ vai anh đang rung rung. Môi anh mấp máy. Tôi lắng nghe những tiếng nho nhỏ: - Yukiko! Yukiko! Tôi nhìn anh hồi lâu, lặng yên không nói nên lời. Rồi tôi lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo, bước nhanh ra phía ngoài trời đêm. Không bao giờ trở lại… Những vệt dài đan chéo vào nhau… … rồi lại đi tiếp trên đường kẻ thẳng của mình. Tác giả: Tạ Thu Thủy

Đánh giá

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xe nhà trai gặp tai nạn trên đường đón dâu, cô dâu mặc áo cưới tự lái xe đến nhà chồng và làm điều này ai cũng rớt nước mắt

Lấy vợ, phải lấy người như em

Tán Gái Hơn Tuổi Và Những Bài Học

Khi thiên thần mất đi đôi cánh

Bụi vào mắt ba