ú. Nó cấm cửa chú thốt ra. Cái thứ khủng khiếp này…
Chú chen lấn trong đám đông bu kín một khoảng sân trường. Mồ hôi túa ra, cảm giác nặng trĩu ghì chặt hai vai. Mắt chú đăm đăm lên tấm bảng, không sao tin vào mắt mình. Trời đất chung quanh quay cuồng.
Cái khoảng cách giữa nơi chú đứng và cánh cổng trường đại học bổng dưng bị kéo ra xa, vời vợi. Xa vời vợi. Xa vời vợi…
Chú ôm mặt, rồi vò đầu, rồi bứt tai. Nhưng cố gắng đến mấy cũng không sao thét lên được. Không ai nghe. Không ai hiểu. Chỉ còn lại toàn ánh mắt khinh rẻ và thương hại.
Choáng váng, chú ngã vật xuống nền đất lạnh.
Nàng buông tay chú ra. Đôi mắt nâu nhìn chú ái ngại.
“Mình chia tay được không anh?”
Đó là mối tình đầu của chú. Như người ta luôn bảo nhau, tình yêu học trò vừa đẹp vừa mong manh dễ vỡ.
Cái ngày phải đạp xe một mình về nhà dưới cơn mưa tầm tã, chú hiểu rằng không còn mong chờ một cơ hội nào nữa.
Nàng đã yêu người khác. Chú nghe rõ rệt bên tai mình:
“Đồ thất bại!”
Đám đông náo nhiệt ồn ào hơn trước. Đôi tay chú còn ở nguyên trên bàn. Cô gái có đôi mắt nâu vẫn không thôi vuốt ve chúng. Tất cả đều trở lại vị trí kể từ lúc chú ngồi xuống ghế. Kiên quyết rút khỏi những mơn trớn ma mị trên những đầu ngón tay kia, chú bỏ tay xuống bàn.
“Tôi hỏi cô một câu được không?”
Nàng mỉm cười rất tươi. Đôi mắt nâu y như trong ký ức nhạt nhòa.
“Thật sự có câu lạc bộ này chứ? Nó… tồn tại chứ! Có hay không có?”
Làn môi nàng tiếp tục cong lên. Bỗng dưng, chú rùng mình.
“Trả lời tôi đi? Làm ơn!”
Chìa bàn tay ra, nàng chờ đợi.
“Không. Đừng kéo tôi đi đâu nữa! Nói cho tôi biết đi!”
Tim chú đập thình thịch. Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Vỡ tung ra mất.
“Thôi được rồi.”
Nắm lấy bàn tay kia, câu trả lời đến nhanh hơn điện giật.
Anh phải tự tìm ra thôi.
° ° °
Tiếng vọng từ ti-vi làm chú bừng tỉnh. Đang nằm co ro trên bộ ghế xô-pha, chú với tay quơ lấy cái điều khiển bấm cho nó tắt ngúm. Trời đã sáng tự lúc nào. Căn hộ vẫn mang dáng vẻ lẻ loi quạnh quẽ như chính bản thân chủ nhân lâu nay của nó.
Chú không còn là “đồ thất bại”. Bây giờ, chú đã là một doanh nhân thành đạt, cửa rộng nhà cao. Dù ngôi nhà quạnh quẽ như chính con người chú.
Tờ báo rơi phịch xuống sàn.
Chú chộp ngay lấy nó, mở ra trang rao vặt quảng cáo. “Câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu”. Ở trang này. Đúng là trang này…
Soi mãi, tìm mãi, từng dòng từng chữ. Chẳng thấy mẩu rao vặt đâu cả.
Quái lạ, biến đi đâu mất rồi!
Chú hốt hoảng chộp điện thoại, bấm dãy số đã như in vào đầu.
“Số điện thoại này không có thực. Xin quý khách kiểm tra hoặc vui lòng quay số khác…”
Quay cuồng với cơn nhức đầu khủng khiếp, chú ngã vật trở lại nệm xô-pha.
Có hay không có? Có hay không có? Có hay không có?
Đâu đó trong tâm trí vang lên rõ rệt tiếng thì thầm của cô gái mắt nâu.
Anh phải tự tìm ra thôi.
Lưu Quang Minh
Bạn đang đọc truyện tại Website Truyen186.Com, Website đọc truyện dành cho di động.
Đánh giá
Chú chen lấn trong đám đông bu kín một khoảng sân trường. Mồ hôi túa ra, cảm giác nặng trĩu ghì chặt hai vai. Mắt chú đăm đăm lên tấm bảng, không sao tin vào mắt mình. Trời đất chung quanh quay cuồng.
Cái khoảng cách giữa nơi chú đứng và cánh cổng trường đại học bổng dưng bị kéo ra xa, vời vợi. Xa vời vợi. Xa vời vợi…
Chú ôm mặt, rồi vò đầu, rồi bứt tai. Nhưng cố gắng đến mấy cũng không sao thét lên được. Không ai nghe. Không ai hiểu. Chỉ còn lại toàn ánh mắt khinh rẻ và thương hại.
Choáng váng, chú ngã vật xuống nền đất lạnh.
Nàng buông tay chú ra. Đôi mắt nâu nhìn chú ái ngại.
“Mình chia tay được không anh?”
Đó là mối tình đầu của chú. Như người ta luôn bảo nhau, tình yêu học trò vừa đẹp vừa mong manh dễ vỡ.
Cái ngày phải đạp xe một mình về nhà dưới cơn mưa tầm tã, chú hiểu rằng không còn mong chờ một cơ hội nào nữa.
Nàng đã yêu người khác. Chú nghe rõ rệt bên tai mình:
“Đồ thất bại!”
Đám đông náo nhiệt ồn ào hơn trước. Đôi tay chú còn ở nguyên trên bàn. Cô gái có đôi mắt nâu vẫn không thôi vuốt ve chúng. Tất cả đều trở lại vị trí kể từ lúc chú ngồi xuống ghế. Kiên quyết rút khỏi những mơn trớn ma mị trên những đầu ngón tay kia, chú bỏ tay xuống bàn.
“Tôi hỏi cô một câu được không?”
Nàng mỉm cười rất tươi. Đôi mắt nâu y như trong ký ức nhạt nhòa.
“Thật sự có câu lạc bộ này chứ? Nó… tồn tại chứ! Có hay không có?”
Làn môi nàng tiếp tục cong lên. Bỗng dưng, chú rùng mình.
“Trả lời tôi đi? Làm ơn!”
Chìa bàn tay ra, nàng chờ đợi.
“Không. Đừng kéo tôi đi đâu nữa! Nói cho tôi biết đi!”
Tim chú đập thình thịch. Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Vỡ tung ra mất.
“Thôi được rồi.”
Nắm lấy bàn tay kia, câu trả lời đến nhanh hơn điện giật.
Anh phải tự tìm ra thôi.
° ° °
Tiếng vọng từ ti-vi làm chú bừng tỉnh. Đang nằm co ro trên bộ ghế xô-pha, chú với tay quơ lấy cái điều khiển bấm cho nó tắt ngúm. Trời đã sáng tự lúc nào. Căn hộ vẫn mang dáng vẻ lẻ loi quạnh quẽ như chính bản thân chủ nhân lâu nay của nó.
Chú không còn là “đồ thất bại”. Bây giờ, chú đã là một doanh nhân thành đạt, cửa rộng nhà cao. Dù ngôi nhà quạnh quẽ như chính con người chú.
Tờ báo rơi phịch xuống sàn.
Chú chộp ngay lấy nó, mở ra trang rao vặt quảng cáo. “Câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu”. Ở trang này. Đúng là trang này…
Soi mãi, tìm mãi, từng dòng từng chữ. Chẳng thấy mẩu rao vặt đâu cả.
Quái lạ, biến đi đâu mất rồi!
Chú hốt hoảng chộp điện thoại, bấm dãy số đã như in vào đầu.
“Số điện thoại này không có thực. Xin quý khách kiểm tra hoặc vui lòng quay số khác…”
Quay cuồng với cơn nhức đầu khủng khiếp, chú ngã vật trở lại nệm xô-pha.
Có hay không có? Có hay không có? Có hay không có?
Đâu đó trong tâm trí vang lên rõ rệt tiếng thì thầm của cô gái mắt nâu.
Anh phải tự tìm ra thôi.
Lưu Quang Minh
Bạn đang đọc truyện tại Website Truyen186.Com, Website đọc truyện dành cho di động.
Đánh giá