Vì vậy. Anh chọn lựa ở bên Thụy. Sự dịu dàng của Thụy. Bình yên và dễ chịu từ mùi thảo mộc trên người Thụy. Và nhiều điều ma mị khác. Tôi tôn trọng. Như cái cách tôi đã im lặng chịu đựng tất cả suốt những năm tháng bên cạnh anh. Và. Như là cái cách...
Tôi đã bỏ đi. Một mình thinh lặng.
Tình yêu, dẫu có là thiên trường địa cửu, yêu nhau đậm sâu. Người mà mình yêu, dẫu có là thuộc về mình đi chăng nữa. Chỉ cần buông tay một lần, đã có thể trở thành bầu trời cả đời mình có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm tới.
***
"Có những chuyện, khi con người ta đã trưởng thành, đúng hay sai, yêu hay không còn yêu, đã không còn quan trọng nữa rồi." Tôi bước chậm rãi cạnh bên anh và nói thật khẽ khi anh nói 2 tiếng, "Xin lỗi". Anh đã đến tìm tôi sau những ngày tôi dần quen với việc đơn độc cười cười nói nói, rồi tự khóc tự lau. Giờ đây gặp lại, cả 2 chỉ giống như người bạn già, đã từng có những năm tháng tuổi trẻ hết lòng cùng nhau nhìn về 1 hướng.
Nắng trôi dần theo từng vệt mây cuối cùng của ngày rồi mất hút đi. Ngửa cổ lên trời ngước nhìn ánh hoàng hôn lịm tắt. Bỗng nhiên đâu đó là tiếng cười đùa năm xưa, khi chúng tôi đuổi bắt mặt trời trên đoạn đường dài xa tít. Rồi dừng xe lại ngay phía dưới chân cầu. Chỉ để bắt mặt trời cho vào máy ảnh.
Tuổi trẻ nhiều điều thật đẹp đẽ, đến mức đôi khi chúng ta dành cả đời để dùng dằng day dứt nhớ mãi về nó.
Tình yêu thật nhiều điều ai oán, đến mức đôi khi chúng ta đã chai sạn với cuộc đời rồi, lúc mà gặp lại người duy nhất mình dùng cả trái tim để yêu thương đó, vẫn muốn lay lay bàn tay của người đó mà tha thiết nói, "Mình đừng đi nữa. Về bên nhau đi".
"Em về với anh đi...", anh ấy nắm lấy tay tôi khi chuẩn bị trở về lại thành phố. Cái giọng trẻ con, và đầy yêu thương mà đã rất lâu rồi, tôi không còn được nghe thấy.
***
Tấm bưu thiếp xếp chồng trên đầu tủ cạnh đó vừa rơi xuống. Anh lật giở. Ngày tháng năm đề rất cẩn thận. Nét chữ nghiêng nắn nót của cô.
"Em thương anh, cả đời này vẫn thương anh. Thật lòng thật dạ, cả đời này vẫn ước vọng được lấy anh, rồi sinh cho anh một đứa trẻ thật kháu khỉnh. Nhưng vào năm đó, khi trông thấy đôi mắt trống rỗng và mệt mỏi của anh nhìn em. Em đã biết rằng mình phải rời đi. Bởi vì, cuộc đời em, có một người, mà nụ cười của người đó, chính là điều em muốn theo đuổi nhất.
Bưu thiếp cuối cùng em viết cho anh. Yêu thương cả đời của em.
"I have loved you for a thousand years
I'll love you for a thousand more"
Tuổi trẻ đi qua. Đôi người xem tháng năm qua đi rồi chỉ giống như đám mây trôi lơ lửng trên đỉnh đầu. Đôi người đem ra dằn vặt dày vò đến nát bươm. Cũng có đôi người, ít lần nhắc đến lại, nhưng tâm một lòng kiên định. Kiên định yêu thương, kiên định chờ đợi.
Jen.