(ThichDocTruuen.Yn.Lt) – “Người ta cảm thu bởi hương nồng nàn của hoa sữa, thích xuân bởi sắc vàng rực rỡ của hoa mai…”
Tôi thích mùa xuân. Nhưng không phải bởi màu vàng thanh tao của hoa mai, hay sắc hồng dịu dàng của hoa đào, lại càng không phải bởi cái rạo rực phồn hoa của thị thành những ngày đầu năm.
***
Tôi là người hướng nội và thích yên tĩnh. Những chiều mưa phùn, mưa bụi trắng xóa đất trời, tôi thích một mình lên thư viện, đọc một cuốn sách yêu thích, nghe một bản nhạc nhẹ nhàng, rồi thư thư ngắm đất trời ngày chuyển mùa. Không ào ạt như gió bão mùa đông, không vội vã như mưa rào mùa hạ, mưa xuân chỉ dịu dàng êm ái giữa khoảng sân vắng lặng, chầm chậm mang nhựa sống len lỏi vào đất trời, vào lòng người. Mùa xuân của tôi như cô thiếu nữ đôi mươi dịu dàng và e ấp, lặng lẽ và hiền từ, nhưng dễ khiến người ta rung động một cách kỳ lạ. Mùa xuân có những cơn mưa bụi trắng nhạt nhòa cả một khoảng trời, những làn gió mang cái rét ngọt ngào mơn man vào lòng người một cảm giác gì đó dịu nhẹ say say.
Ảnh minh họa
Mới vào đầu kỳ nên thư viện còn vắng, chỉ lác đác một vài sinh viên năm cuối làm khóa luận, một vài cô cậu mọt sách chăm chỉ, không gian yên tĩnh và ấm áp. Những buổi chiều như thế, tôi thường hay thấy em ngồi ở một góc quen thuộc, đọc cuốn sách cũ trên bìa có vài ký tự tiếng Hán. Em có khuôn mặt tròn với đôi má bầu bầu dễ thương, đôi mắt đen long lanh thoang thoáng buồn, mái tóc dài xõa xuống mà thỉnh thoảng trong lúc chăm chú đọc sách, em lại đưa tay dịu dàng vén lên. Không biết từ bao giờ tôi có thói quen mỗi lần lên thư viện lại len lén nhìn em đọc sách, phong thái nhẹ nhàng, từ tốn ấy thu hút ánh nhìn của tôi hơn bất kỳ cô gái hiện đại vội vã nào. Góc phòng phía đó cứ như một thế giới của riêng em, ánh đèn vàng ấm áp, những cuốn sách Trung Hoa, Hán ngữ cũ đã nhạt màu, sự trầm lặng thanh nhã mà tôi hiếm khi thấy ở những cô gái hai mươi bây giờ.
Hôm nay mưa nặng hạt hơn và trời rét hơn, thời tiết như cô nàng phụng phịu lưu luyến mùa đông, chứ chưa chịu chuyển mình sang hẳn mùa xuân. Thư viện cũng vắng vẻ hơn, cả phòng đọc lớn có mỗi tôi và em, bốn phía đều là sự yên ắng vô tận. Em đang với tay lấy cuốn sách ở giá trên cùng nhưng không tới, thủ thư lại không có ở đây, tôi thấy em kiễng chân lên mấy lần, nhưng không chạm được đến sách ở giá ấy. Tôi nhìn em, khẽ mỉm cười, rồi bước đến giúp em.
“Bạn cần cuốn nào? Mình lấy hộ bạn nhé.”
“Mình muốn lấy cuốn màu lam trên kia. “
Em cười, rồi cảm ơn tôi, mặt thoáng vẻ ngại ngùng.
Nụ cười hiền dịu nhẹ nhàng khiến tôi thấy trong lòng vui vẻ kỳ lạ, như thể lúc này tôi mới thực sự cảm nhận được hơi thở đầy nhựa sống của mùa xuân, không khí bao quanh ấm áp trong cái rét ngọt ngào. Tôi không rõ đây là cảm giác gì, chỉ thấy lòng mình êm ái mà tươi vui, mọi thứ trở nên dịu dàng và đầy sức sống như mùa xuân đẹp đẽ và mê luyến.
Trời tối dần và mưa lại nặng hạt hơn, lục tìm trong ba lô mãi mới nhớ ra mình quên mang ô, tôi đứng trước cửa thư viện ngao ngán thở dài. Đang định đội mưa ra phía nhà xe thì nghe thấy giọng nói có chút quen quen:
“Bạn đi ra nhà để xe phải không? Để mình đưa bạn đi?”
Em nói và mở ô ra che cho tôi. Tôi gật đầu, cảm ơn em rồi cầm ô hộ em. Tôi làm quen, rồi mới biết em học khóa dưới, nhưng cùng ngành với tôi. Hôm ấy gió lạnh và mưa buốt vào mặt, nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy lòng mình vui vẻ lạ kỳ.
Bằng chút thông tin ít ỏi biết được từ buổi chiều hôm ấy, tôi tìm mọi cách để có được link facebook của em, tên lớp truyền thống của em, cả những môn em sẽ học trong kỳ này và lịch học ra sao. Tôi khẽ nhấp chuột gửi lời mời kết bạn và lặng lẽ chờ đợi. Có gì đó hồi hộp, nôn nao hơn bình thường.
Một chấm xanh mới sáng lên bên hộp chat của tôi, tôi cười tươi nhìn vào dòng tin nhắn em vừa gửi và gõ phím trả lời. Tôi cứ thế lướt trên trang facebook của em, đọc từng dòng trạng thái cũ, xem những bức ảnh có hình em, xem cả những câu chuyện của em năm trước, năm trước nữa. Tôi không biết tại sao mình lại trở nên hiếu kỳ một cách bất thường đến vậy, tôi muốn biết mọi thứ về em, về cuộc sống của em, bạn bè em và cả những người xung quanh em. Em bảo em thích tiếng Hán, và kể cho tôi nghe về ước mơ du học ở Trung Hoa, thưởng thức văn hóa của một đất nước mà trước nay tôi và em đều chỉ được ngắm nhìn qua những thước phim truyền hình. Tôi đi mua vài cuốn giáo trình và từ điển Hán ngữ, mày mò những trang tự học tiếng Trung trên mạng, rồi xem những bài giảng trên youtube, và lao vào học tiếng Hán như một tên hâm dở người. Thỉnh thoảng tôi lẻn vào vài lớp học có em, ngồi ở một góc không để em thấy, và chăm chú nhìn em nghe giảng. Những buổi học như thế ngày một nhiều lên, và tôi thấy thích thú lạ lùng lắm, thích luôn cả những môn học mà em đăng ký, mặc dù trước đây tôi từng học qua và không thấy ấn tượng gì. Tôi dường như thấy yêu trường hơn và mỗi ngày đều chỉ mong được đến lớp.
Một lần bị em phát hiện, lúc tôi quay đầu bước ra khỏi lớp, em gọi từ phía sau:
“Anh Phong”
Em cười tươi rồi bước về phía tôi. Vẫn giọng nói thanh nhẹ dịu ngọt và nụ cười hiền hòa khiến tôi nhớ mãi.
“Anh cũng đăng ký học môn này ạ? Sao em nhớ hôm nhập môn chia nhóm không thấy tên anh nhỉ?”
Tôi lúng túng gãi đầu cười xòa:
“À..ừ… Anh học xong rồi nhưng mà.. anh thích môn này nên đi nghe lại ấy mà”
Sau lần đó, tôi cố gắng giảm tần suất xuất hiện ở lớp em, như kẻ vụng trộm lén lút bị bắt gặp lại vội vụng về giấu diếm. Nhưng rồi không được gặp em, không được nhìn thấy em, tôi lại thấy khó chịu lạ thường, cả ngày làm gì cũng không yên, chốc chốc lại mở facebook vào trang cá nhân của em, đọc đi đọc lại những dòng trạng thái cũ, đến nỗi tôi tưởng như mình có thể thuộc hết tất cả những gì có trên trang facebook ấy. Tôi kiếm cớ bắt chuyện với em, những câu chuyện xoay quanh tiếng Hán, nhạc Trung, hay những món ăn nổi tiếng của đất nước ấy. Sau những lần trò chuyện như thế, em ngỏ ý muốn dẫn tôi đến một nơi mà theo em bảo là đậm đà văn hóa Trung Hoa.
Chiều hôm ấy trời lạnh, mưa xuân lất phất bay trong gió nhẹ, tôi đứng đợi em tan học và chở em đi. Đó là một quán trà hai tầng trong ngách nhỏ, không gian ấm cúng với thiết kế pha trộn giữa màu sắc hiện đại và đường nét cổ kính. Ở tầng trên giống như một phòng sách thu nhỏ, xung quanh được xếp nhiều giá sách với những cuốn sách cũ nhạt màu có cả tiếng Trung và tiếng Việt. Dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, trong không gian của những bản nhạc Hoa nhẹ nhàng, em khẽ nghiêng người dựa vào tường và hát theo một vài giai điệu quen thuộc:
“有人问我你究竟是那里好
这么多年我还忘不了
春风再美也比不上你的笑
没见过你的人不会明了”
(Có người hỏi tôi em rốt cuộc tốt ở điểm nào
Nhiều năm vậy rồi tôi vẫn chẳng thể quên đi
Gió xuân đẹp nữa cũng không bằng n