Bảy giờ tối. Cô và chàng ăn tối trong một nhà hàng không sang trọng gì nhưng thật ấm cúm, không gian tĩnh lặng và nhẹ nhàng. Du dương đâu đó là những giai điệu nhẹ nhàng của tiếng đàn piano. Một sự lãng mạn. Cô và chàng vừa ăn vừa trò chuyện về cả ngày hôm nay. Trên khuôn mặt cô lộ lên một nét vui tươi thấy rõ.
– Đấy, cười như vậy không phải đẹp hơn sao? Sau này là lúc nào cũng phải cười thật tươi như vậy nghe không? Vậy anh mới vui được.
– Dạ, em biết rồi mà – Cô vừa cười mà vừa mắc cỡ, đôi môi cứ chu chu ra thật dễ thương. Dưới ánh đèn mờ đôi mắt cô long lanh lên như hai viên ngọc vậy.
– Mà sau này cũng đừng có uống rượu nhiều quá, không tốt đâu đó. Đừng có thức khuya nữa, làm thì làm nhưng phải chú ý tới sức khỏe dùm anh một cái.
– Em biết rồi….Có ai nói là anh hay cằn nhằn chưa vậy?
– Hihi. Có em đó…
Chín giờ tối, chàng chở cô đi vòng quanh cái thành phố nhỏ. Mấy ngày lễ, cái thành phố này thật đông đúc. Cô cũng vẫn ôm chàng thật chặt. Phố đêm lung linh muôn ánh đèn thật đẹp. Từ trong thành phố, anh chở cô dọc theo bờ sông lộng gió, những cơn gió lành lạnh làm cô chỉ muốn ôm chàng mà thôi. Lúc này đây, cô chỉ muốn thời gian ngưng đọng lại mãi mãi để có thể ôm chặt lấy bờ vai này, bờ vai không thuộc về cô.
Hai người ngừng lại ở một đoạn bờ sông. Chàng lấy trong ba lô ra một chai thủy tinh và một mảnh giấy đưa cho cô.
– Em viết ước nguyện của mình vào đây đi. Rồi ném xuống sông, con nước sẽ cuốn nó đi thật xa và điều ước của em sẽ được thực hiện đó.
– Thật hả anh?
– Thật!
Cô lúi cúi viết, chàng lén nhìn xem cô cũng không cho. Bí mật thật là bí mật.
– Xong rồi!
– Keo kiệt! Coi xíu cũng không cho.- Mặt chàng bí xị như đứa trẻ khiến cô không nhịn được cười.
Rồi cô ném cái chai đi thật xa ra giữa dòng sông, những dòng nước cuồn cuộn cuốn cái chay nhanh chóng lạc mất trong đêm mang theo nguyện ước của cô gái trẻ đang yêu.
– Em viết gì vậy?
– Em không nói đâu! Hì hì.
Một giờ sáng, anh đưa cô trở về nơi hai người lần đầu gặp nhau. Bờ hồ vẫn vắng lặng như ngày hôm qua. Chỉ có ánh đèn và bóng đêm. Anh im lặng, nhẹ nhàng cởi chiếc nón bảo hiểm cô đang đội trên đầu.
– Về tới rồi
– Ừm, về rồi – Khuôn mặt cô lộ nên một nét thoáng buồn vì sắp phải chia xa.
– Về rồi thì sống tốt chứ đừng để anh phải lo nghe không! – Chàng cười xoa đầu cô.
Cô ôm chặt lấy anh, hai hàng nước mắt ròng ròng:
– Cảm ơn anh, cảm ơn vì đã cho em một tình yêu thật đẹp hôm nay. Em ước gì nó vẫn mãi mãi như vậy. Em thật sự không muốn rời xa anh nữa đâu…- Chàng lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên gương mặt cô. Hôn nhẹ lên vầng trán.
– Khờ quá, em là một cô gái tốt, anh tin sẽ có ngày em tìm được một tình yêu thật chân thành. Đừng cố sống giấu mình trong công việc nữa. Em làm việc nhiêu đó đủ rồi, từ giờ hãy dành chút thời gian ra để yêu, để tìm một người thật lòng yêu em. Nghen!
– Em hứa!
Hai giờ sáng, hai người ôm nhau một lần cuối rồi chàng lên xe chạy mất hút trong đêm tĩnh mịch. Còn lại mình cô nơi bờ hồ quạnh hiu. Cô ngồi đó, thẫn thờ. Hai người đã có một ngày để yêu, để yêu thật nhiều. Chàng đã xóa hết lớp băng giá bao phủ tim cô suốt bao nhiêu năm, chàng làm nó đập trở lại, thổn thức trở lại và nó cũng biết …đau. Mười lăm phút sau đó, cô quay lại chiếc xe hơi của mình đang đậu gần đó và quay trở về thành phố xa hoa và mỹ lệ nhưng lại cô đơn.
Hai người gặp nhau rồi lại rời nhau trong vỏn vẹn 24 giờ. Nhưng trong 24 giờ đó cả hai đã mang đến hơi ấm cho nhau giữa tiết trời mùa đông lạnh lẽo. Không có một tấm hình chụp chung, không biết tên, không số điện thoại. Điều duy nhất họ biết về nhau là hai người xa lạ đang cần tình yêu để tránh đi những cơn gió lạnh cuối năm. Hai người đi qua nhau trong một khoảnh khắc rồi lại cách nhau xa thật xa. Nhưng chỉ cần một khoảnh khắc cũng đủ để thay đổi cuộc đời một con người rồi nhỉ? Chẳng thà như vậy, yêu hết mình với một tình cảm chân thành còn hơn một tình yêu chóng vánh có cũng như không.
***
Trời đã về sáng, những con sóng dập dềnh mang theo một cái chai thủy tinh lặng ngụp theo dòng nước lạnh. Nó tấp vào một chiếc ghe chài đang đậu ven bờ. Trên chiếc ghe là một đứa trẻ nhỏ đang đi cùng cha phiêu bạt trên khắp mấy dòng sông để mưu sinh. Trên tay cầm một chiếc lồng đèn làm bằng những con đom đóm mà anh ba của nó làm trong chuyến đi tối qua qua những bụi Bần trong con lạch nhỏ. Cái chai nhỏ bé được vớt lên. Đứa bé cố khui nút chai ra và lấy trong nó ra một mảnh giấy: “Em ước rằng, người em yêu sẽ mãi luôn sống hạnh phúc bên người mình yêu. Em yêu anh, người tình không tên.”
The post Một ngày để yêu appeared first on .