Một Cuộc Hẹn - Truyện Ngắn - Đọc Truyện - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Một Cuộc Hẹn - Truyện Ngắn - Đọc Truyện (xem 62)

Một Cuộc Hẹn - Truyện Ngắn - Đọc Truyện

Một Cuộc Hẹn

Theo dõi
Tại vòng xoay nọ, có một lối qua đường dành cho người đi bộ. Xe máy lao vun vun theo hình cánh cung làm cho người đàn bà cảm thấy chóng mặt. Như trò chơi nhảy sạp, chị không đủ can đảm để nhấc chân vì sợ bị thua. Mà nào có lanh lợi gì đâu khi chị là người cụt chân. Đang chống đỡ với cuộc đời bằng đôi nạng.

“Bịp, bịp bịp…”, những chiếc xe máy cố tình la lối, hăm dọa nhau để phóng đi. Và cả việc họ thấy người đàn bà đang lưỡng lự để vượt qua một quãng đường dài mà biết rằng sẽ cản trở con đường của họ. Chị như kẻ mới tập tễnh biết bơi đang đứng trước một dòng sông cuộn nước. Những con người không may mắn trong cuộc đời này, họa hoằn họ đều là những kẻ tập tễnh trước cuộc đời dù họ đã sống mòn hết dĩ vãng, chắc lẽ thế .


Đợi mãi mà chẳng có ai qua cùng, người đàn bà đành đâm liều vậy. Vì có một người đang đợi chị phía bên kia. Chỗ công viên cách cái vòng xoay không xa.

“Em muốn mang đến cho mình một điều bất ngờ”. Chị nói thế vào chiều hôm qua với Đóm. Người đang đợi chị phía bên kia công viên. “Cho nên, mình cứ đợi em ở đó, đừng đến nhà em, đừng đón em, nghe”. Chị nói tiếp như thế. Chị thích gọi Đóm bằng mình. Mặc dù họ mới yêu nhau. Nhưng với chị, từ “mình” như một cái túi khổng lồ, cái túi của mụ phù thủy chỉ trong tích tắc là hút hết hạnh phúc vào trong ấy. Mà giữ trọn. Cho riêng mình. Ấm áp.

Đóm cũng chẳng nói chẳng rằng, cứ thế nhận lời. Mặc dù Đóm biết, thường ngày người yêu di chuyển bằng xe lăn, đi khắp hang cùng ngõ hẽm của Sài Gòn để bán vé số. Còn Đóm là tay bán hàng dạo, những mớ hàng rẻ tiền được gắn vào cái sạp nhỏ, Đóm cũng rong ruổi khắp nơi. Từ Bến Thành, Chợ Lớn….Đã ngoài 30 mà Đóm còn lang bạt một mình. Không phải chỉ vì nghèo, mà còn là đôi mắt. Đôi mắt đóm có vấn đề, từ nhỏ do tai nạn, hay bẩm sinh Đóm cũng chẳng nhớ. Nhưng bây giờ mắt trái thì híp lại, mắt phải mở to, sâu hoắm như cái hố bom hố mìn nham nhở, người đối diện chẳng dám nhìn vào lâu. Đóm chỉ nhìn được trong tầm 1 m, cái nhìn cũng chỉ mờ mờ ảo ảo.

Vì thế mà đời Đóm, đời đóm luôn chôn chặt trong những ngôn từ khó nói. Là khát khát, là sự thua thiệt, là cái bứt rứt, đôi lúc là những điều bình thường nhất bị chôn chặt, mà chẳng bao giờ với tới. Đóm vẫn cứ lang bạt từ nơi này đến nơi khác. Sống cho qua ngày, cho no ánh mắt. Tối về có cơm đổ vào dạ dày là xong. Vì chẳng thể làm gì khác. Thui chột hết. Le lói hết như ánh nhìn của Đóm với cuộc đời. Đôi lúc Đóm cứ mơ tưởng cứ khao khát những điều gì đâu đâu. Mà điều đâu đâu của Đóm thì thật dễ hiểu. Ví dụ như mắt Đóm có thể nhìn xa hơn 1m cũng là một ví dụ. Còn những điều khác thì chỉ mình Đóm biết mà thôi.

Thế mà từ khi có chị- người đàn bà cụt chân. Đời Đóm khác lắm…..

Lại nói về chị. Vì chống nạng, chị đang tưởng tượng, giữa dòng xe cộ này, một cái nẫy chân của chị sẽ tránh được một dòng xe. Chị sẽ nẩy liên tục mặc kệ xe, hay nẫy một cái rồi dừng lại ngóng xe rồi nẫy tiếp. Thật khó. Giá có người hoa tiêu cho chị, giá mấy chiếc xe đang lao vùn vụt kia hiểu lòng chị. Mà thôi, bỏ đi. Chị phải qua bằng mọi giá. Đó là con đường gần nhất chị muốn đến với tình yêu.

“Cho tôi qua”. Chị vừa nói vừa nẫy cái chân nạng đầu tiên xuống đường. Chao ôi, giờ mới để ý là chị mặc váy. Một cái váy màu hoa gạo, viền cũ kỹ dài xuống tới mắt cá chân, có vài sợi lua tua phía dưới có thể là do rách mà chị chưa kịp khâu lại. Vì cụt chân nên mỗi cái nẩy của chị cái váy cứ lắc một cái, nom đến là lạ kỳ. Nếu không nhìn lên mặt, thì người ta cứ tưởng đó là cái váy đang được phơi trước gió. Hóa ra là chị mặc thế để hẹn với Đóm. Chẳng ai hiểu được rằng người đàn bà này mặc thế để làm gì đâu, khi mà bị cụt chân như thế. Có khác gì đâu những cô trẻ đẫy đà trên phố hở ngực hở mông, ăn mặc kỳ dị như người ngoài hành tinh đâu. Mà khác chứ, giống cái thế nào được. Cái gì khác lạ, cái gì lệch lạc, cái gì không giống đám đông, tất nhiên là phải có ý ra ý vào. Mà đã là ý tứ của những người xa lạ thì người ta chẳng cần tìm hiểu lý do. Mà đôi lúc tìm hiểu rồi, trong đầu người ta vẫn cứ tồn tại những câu “cái quái gì, cách đếch gì, tại sao, nghĩ thế nào…”. Ôi giời, sao mà chiều hết cuộc đời. Chị thì chị cũng chẳng nghĩ thế. Vì cái hạnh phúc án ngự hết rồi. Hạnh phúc đến với một mảnh đời cỏn con. Như con sóng lớn vỗ trùm lên bãi cát, rồi vỡ vụn. Không biết có giữ lại được gì không?

“Ơ cái con khùng, chân thì không có mà mặc đầm cái đếch gì không biết, chỉ tổ …”. Một bà trẻ chạy chiếc Sh qua, phải dừng để nhường đường cho chị vừa tăng ga vừa nói thế, tiếng xe ồn ào chắc chị chẳng nghe. Chị đang tập trung qua đường.

Nhiều người khác thì có những hành động khác.Tayhãm ga, tay bóp còi, chân dẫm phanh, mắt thì nhìn chằm chằm vào chị. Cũng có thể chị kỳ dị quá, chị khác họ quá, hay chị đang cản đường họ cũng chẳng rõ. Miệng họ làu bàu chẳng thể nghe rõ như bà trẻ đi Sh kia.

“Cho tôi qua, cho tôi qua”. Chị như đứa trẻ tập nói vừa cố nẩy chân vừa đọc thần chú. Chị sắp qua được nửa đường rồi. Hình như trời lại sắp mưa. Thế này có khi cuộc hẹn của chị với Đóm “nhão nhẹt” mất thôi. Nghĩ ông trời cản trở cũng đúng, nghĩ ông trời cảm động cũng chẳng sai. Chị nhoẻn cười cố cho qua hết con đường này. Đến trước mặt Đóm đang thờ thẫn vì đợi chờ. Đóm sẽ mắt tròn mắt dẹt mà nói “mình…mình …đây ư, sao em lại có thể đứng trước mặt tôi thế này, ôi em đẹp quá”. Ui chao, chị nghĩ mà lòng cứ rơn rơn hạnh hạnh. Niềm hạnh phúc cỏn con ấy đang cố vùi lấp cái ý nghĩ rằng hết cả cuộc đời này, chị chẳng thể nào bước đi một cách bình thường
Một Cuộc Hẹn - Truyện Ngắn - Đọc Truyện
Tải ảnh gốc
đến trước mặt,
Một Cuộc Hẹn - Truyện Ngắn - Đọc Truyện
Tải ảnh gốc
, vỗ vai quàng cổ người tình “mình đợi em lâu chưa?”. Thôi dẹp đi, chị không nghĩ nữa. Khôn bao giờ nghĩ nữa.

Nhiều lúc chị nghĩ cũng chẳng cần thiết phải cầu kỳ thế này. Vì lần nào “hẹn hò” Đóm cũng đến nhà chị, cùng nhau nấu ăn, cùng coi ti vi trong căn trọ chật như dăm ấy. Nhưng mà chị cũng hiểu là lãng mạn thì ai chẳng cần ở đời, nhất là với tình yêu. Người nghèo, người đau, thì không lãng mạn, không bay bỗng tâm hồn chắc. Mà chị không cần, nhưng chắc gì Đóm lại không muốn thế. Thế là chị cố phải “hẹn hò” cho bằng được.

“Cháu ơi, đợi ta qua với, trời sắp mưa, ta lỡ….”. Không hiểu sao đường phố đông như thế mà chị lại nghe được tiếng kêu của bà Bởn. Cái bà cùng phường xổ số với chị. Thỉnh thoảng những chỗ dốc, hay ổ gà bà gặp bà vẫn cố đẩy xe lăn chị qua. Nhưng có cái tật của bà Bởn dù đã đi mòn Sài Gòn là sợ qua đường. Thật tình nhiều lúc đám xổ số cứ chọc bà là người “ngoại quốc”. Mấy người khác lại bảo “xe máy, ô tô, đường phố mà thấy các bà thì nó phải chạy mất dép, ngày nào cũng lê cũng lết cho mòn đường mà còn bày đặt sợ với siếc”. Mặc kệ, bà Bởn sợ vẫn cứ sợ. Bà vẫn phải luyện cho đôi chân đi nhanh hơn người khác.

Lại nói về chị, quay đầu lại thấy bà Bỡn, chị mừng rơn. Nhưng cũng chợt hiểu là bà đang chậm giờ để trả vé cho đại lý. Chị thấy rõ ràng trên tay bà còn nguyên một xấp chưa bán hết, mà trời l

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Công tử nhà ta là hồ ly

Tôi Muốn Gặp Lại Anh

Anh Không Đủ Tự Tin Để Yêu Vì Tôi Đen Và Gầy

Em Là Hạnh Phúc Đời Anh

Quỳ xin bạn trai cưới vì cái thai đã hơn 8 tháng nhưng anh ta lại từ chối rồi phóng xe đi nhưng 3′ sau thì…