vắng hoe, Dũng kéo tay
Du ra về và hẹn câu trả lời vào sáng mai, khi cậu chàng qua đón cô nàng đi học.
- Nhớ nhé! Mai tớ qua đón, rồi trên đường đi cho tớ biết câu trả lời luôn, được không?
4. Điệu Slow motion…
Sáng sớm Dũng có mặt trước của nhà Du. Nhìn thấy sự xuất hiện của Dũng, bố mẹ Du có chút ngạc nhiên. Bình thường con gái chủ động đi học, không cần ai đưa đón, lại chẳng mấy khi có bạn về chơi, sinh hoạt trên lớp cũng không nói nhiều về bạn bè. Hẳn là một cậu bạn đặc biệt đối với Du. Lúc Du đi ngang qua thấy sự ngỡ ngàng của bố mẹ, Du mỉm cười:
- Dũng học cùng lớp con, nhà ở cùng khu mình, hôm nọ đi tìm con Bông con mới biết. Hôm nay có chút chuyện nên cậu ấy tiện qua đèo con đi cùng. Con đi học đây ạ.
Bố mẹ Du à lên đầy cảm thán chào con gái đi học, bế con Bông trên tay, mẹ Du hỏi nhỏ:
- Mày biết tất cả phải không? Con bé rất khả nghi có đúng không? Đi đâu nó cũng cho mày đi theo, hẳn là biết rồi. Không nói thì trưa nay cắt cơm, chỉ cho uống sữa thôi.
Con Bông dụi dụi vào tay mẹ Du rồi “ngao” lên nũng nịu. Nó sẽ chẳng bao giờ bán đứng cô chủ nhỏ, nhưng nếu để cứu đói cái dạ dày thì cũng… có thể lắm chứ.
Trên đường đi Dũng hồ hởi nói chuyện, vờ quên đi câu trả lời mà đã hẹn trước sẽ phải được nghe từ Du. Du ngồi sau, vẫn ngồi chéo và hai tay bám nhẹ vào hai bên hông cậu bạn. Nắng sớm đầu ngày tạt qua những cành phượng vĩ, gió khẽ mơn man làm rơi rớt những cánh hoa đỏ trên vai Dũng, Du với tay nhặt lấy, phủi áo cho cậu bạn. Phút giây đó như chậm lại, thời gian khiến Dũng ngại ngùng, Du ngồi sau không để ý thấy điều đó, vẫn hồn nhiên khe khẽ hát.
- Du này, câu trả lời của tớ…
- Nếu tớ đồng ý thì chúng ta sẽ hát bài gì?
Dũng mỉm cười, cho xe đi nhanh hơn vì phấn khích. Thật ra trong đầu Dũng rỗng tếch, là tự ý nói ra như thế chứ chưa hề có ý kiến với lớp trưởng về tiết mục song cả của Dũng với Du. Nhưng Dũng đoán là chỉ cần Du đồng ý, lớp trưởng cũng sẽ gật đầu. Chỉ có điều, hát bài gì? Đầu óc Dũng như trên mây, chân đạp nhanh, xe lao đi đầy phấn khởi, Du ngồi sau mỉm cười, nắm chặt hơn vào hông cậu bạn, vừa cười vừa mắng mỏ.
- Này, cậu đi chậm thôi, đến nơi quay lại không thấy tớ đâu thì khổ đấy!
5. Lối rẽ…
Cuối cùng thì màn thương thuyết với cô bạn lớp trưởng cũng xong. Lúc nói ra tiết mục song ca cô bạn có vẻ hứng thú, nói tên Dũng với Du thì cô bạn tròn xoe mắt.
- Cậu cừ đấy, lôi được cả Du ra hát song ca cùng.
Dũng ngượng ngùng giả lảng quay đi.
- Chốt thế nhé!
Những ngày gần cuối năm học không khí “nóng” hẳn lên, Dũng vẫn hay cùng Du ra công viên buổi chiều cho con Bông đi dạo. Có những buổi hai đứa cùng ôm chồng sách sang nhà nhau để học. Không khí ở lớp có “ban-căng” thế nào thì hai đứa vẫn cảm thấy dễ chịu. Có lẽ là vì đồng hành bên cạnh nhau, ngày càng trở nên thân thiết và gần gũi nên chẳng màng đến mấy chuyện đó. Con đường rải sỏi, xanh tán cây trước nhà cũng trở nên quen thuộc với cảnh chàng chở nàng trên xe đạp, nàng ngồi nghiêng một bên, hai người cùng trong bộ đồng phục trường, nhìn ngộ mà hay, cảnh tượng đẹp và trong sáng vô cùng.
Ngày thi tốt nghiệp đến gần, trước ngày thi một hôm Dũng có hẹn Du ra công viên tản bộ.
- Du đăng ký thi trường nào ấy nhỉ?
- Ừm… Du chuẩn bị hồ sơ du học.
- Du không thi đại học à?
- Du đã xin được học bổng rồi, chỉ còn chờ tốt nghiệp xong thôi.
Dũng cúi đầu, không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên như thế. Đáng ra Du nên nói cho Dũng biết điều đó chứ? À mà không, trước khi trở nên thân thiết với Dũng, Du cũng đâu có nói với ai. Hơn nữa, đây là quyết định của Du, của gia đình Du, tại sao phải đi nói với Dũng.
- Du sẽ đi đâu và đi trong bao lâu?
- Chuyện đó không quan trọng đâu. Quan trọng là chúng ta thi tốt nghiệp cho thật tốt. Còn Dũng thi đại học đạt kết quả cao nữa.
- Nói đi, với Dũng thì quan trọng đấy…
Du rảo bước đi lên phía trên Dũng trầm ngâm. Việc thú nhận thật khó, nhất là với Dũng. Vì Du đã có con đường riêng để đi, để lựa chọn, nên Du học cách lánh xa bạn bè. Phần vì sợ hãi, phần vì không muốn người khác vì mình mà cảm thấy bị tổn thương.12»
Đánh giá
Du ra về và hẹn câu trả lời vào sáng mai, khi cậu chàng qua đón cô nàng đi học.
- Nhớ nhé! Mai tớ qua đón, rồi trên đường đi cho tớ biết câu trả lời luôn, được không?
4. Điệu Slow motion…
Sáng sớm Dũng có mặt trước của nhà Du. Nhìn thấy sự xuất hiện của Dũng, bố mẹ Du có chút ngạc nhiên. Bình thường con gái chủ động đi học, không cần ai đưa đón, lại chẳng mấy khi có bạn về chơi, sinh hoạt trên lớp cũng không nói nhiều về bạn bè. Hẳn là một cậu bạn đặc biệt đối với Du. Lúc Du đi ngang qua thấy sự ngỡ ngàng của bố mẹ, Du mỉm cười:
- Dũng học cùng lớp con, nhà ở cùng khu mình, hôm nọ đi tìm con Bông con mới biết. Hôm nay có chút chuyện nên cậu ấy tiện qua đèo con đi cùng. Con đi học đây ạ.
Bố mẹ Du à lên đầy cảm thán chào con gái đi học, bế con Bông trên tay, mẹ Du hỏi nhỏ:
- Mày biết tất cả phải không? Con bé rất khả nghi có đúng không? Đi đâu nó cũng cho mày đi theo, hẳn là biết rồi. Không nói thì trưa nay cắt cơm, chỉ cho uống sữa thôi.
Con Bông dụi dụi vào tay mẹ Du rồi “ngao” lên nũng nịu. Nó sẽ chẳng bao giờ bán đứng cô chủ nhỏ, nhưng nếu để cứu đói cái dạ dày thì cũng… có thể lắm chứ.
Trên đường đi Dũng hồ hởi nói chuyện, vờ quên đi câu trả lời mà đã hẹn trước sẽ phải được nghe từ Du. Du ngồi sau, vẫn ngồi chéo và hai tay bám nhẹ vào hai bên hông cậu bạn. Nắng sớm đầu ngày tạt qua những cành phượng vĩ, gió khẽ mơn man làm rơi rớt những cánh hoa đỏ trên vai Dũng, Du với tay nhặt lấy, phủi áo cho cậu bạn. Phút giây đó như chậm lại, thời gian khiến Dũng ngại ngùng, Du ngồi sau không để ý thấy điều đó, vẫn hồn nhiên khe khẽ hát.
- Du này, câu trả lời của tớ…
- Nếu tớ đồng ý thì chúng ta sẽ hát bài gì?
Dũng mỉm cười, cho xe đi nhanh hơn vì phấn khích. Thật ra trong đầu Dũng rỗng tếch, là tự ý nói ra như thế chứ chưa hề có ý kiến với lớp trưởng về tiết mục song cả của Dũng với Du. Nhưng Dũng đoán là chỉ cần Du đồng ý, lớp trưởng cũng sẽ gật đầu. Chỉ có điều, hát bài gì? Đầu óc Dũng như trên mây, chân đạp nhanh, xe lao đi đầy phấn khởi, Du ngồi sau mỉm cười, nắm chặt hơn vào hông cậu bạn, vừa cười vừa mắng mỏ.
- Này, cậu đi chậm thôi, đến nơi quay lại không thấy tớ đâu thì khổ đấy!
5. Lối rẽ…
Cuối cùng thì màn thương thuyết với cô bạn lớp trưởng cũng xong. Lúc nói ra tiết mục song ca cô bạn có vẻ hứng thú, nói tên Dũng với Du thì cô bạn tròn xoe mắt.
- Cậu cừ đấy, lôi được cả Du ra hát song ca cùng.
Dũng ngượng ngùng giả lảng quay đi.
- Chốt thế nhé!
Những ngày gần cuối năm học không khí “nóng” hẳn lên, Dũng vẫn hay cùng Du ra công viên buổi chiều cho con Bông đi dạo. Có những buổi hai đứa cùng ôm chồng sách sang nhà nhau để học. Không khí ở lớp có “ban-căng” thế nào thì hai đứa vẫn cảm thấy dễ chịu. Có lẽ là vì đồng hành bên cạnh nhau, ngày càng trở nên thân thiết và gần gũi nên chẳng màng đến mấy chuyện đó. Con đường rải sỏi, xanh tán cây trước nhà cũng trở nên quen thuộc với cảnh chàng chở nàng trên xe đạp, nàng ngồi nghiêng một bên, hai người cùng trong bộ đồng phục trường, nhìn ngộ mà hay, cảnh tượng đẹp và trong sáng vô cùng.
Ngày thi tốt nghiệp đến gần, trước ngày thi một hôm Dũng có hẹn Du ra công viên tản bộ.
- Du đăng ký thi trường nào ấy nhỉ?
- Ừm… Du chuẩn bị hồ sơ du học.
- Du không thi đại học à?
- Du đã xin được học bổng rồi, chỉ còn chờ tốt nghiệp xong thôi.
Dũng cúi đầu, không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên như thế. Đáng ra Du nên nói cho Dũng biết điều đó chứ? À mà không, trước khi trở nên thân thiết với Dũng, Du cũng đâu có nói với ai. Hơn nữa, đây là quyết định của Du, của gia đình Du, tại sao phải đi nói với Dũng.
- Du sẽ đi đâu và đi trong bao lâu?
- Chuyện đó không quan trọng đâu. Quan trọng là chúng ta thi tốt nghiệp cho thật tốt. Còn Dũng thi đại học đạt kết quả cao nữa.
- Nói đi, với Dũng thì quan trọng đấy…
Du rảo bước đi lên phía trên Dũng trầm ngâm. Việc thú nhận thật khó, nhất là với Dũng. Vì Du đã có con đường riêng để đi, để lựa chọn, nên Du học cách lánh xa bạn bè. Phần vì sợ hãi, phần vì không muốn người khác vì mình mà cảm thấy bị tổn thương.12»
Đánh giá