Mặt trời của biển - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Mặt trời của biển (xem 51)

Mặt trời của biển

ột chiếc vỏ ốc lớn: -Đặt nó vào tai, cậu nghe thấy gì nào? Đông lặng lẽ ngồi dậy, từ tốn áp chặt vỏ ốc vào tai: -Tiếng sóng biển. -Để tớ kể cậu nghe câu chuyện về con ốc biển này nhé. Ngày xưa có một con ốc biển sống trong lòng đại dương, đại dương yêu ốc biển hết mực, ngày ngày ôm ốc biển vào lòng, vỗ về thì thầm những bản tình ca. Nhưng ốc biển lại luôn khao khát bấu trời trên cao và những cánh chim trời tự do ở trên kia. Ngày ngày ngước mắt khao khát được ở gần những cánh chim trời kia một chút. Đại dương buồn lắm, nhưng cũng quyết định giúp ốc biển hoàn thành ước nguyên. Lần cuối cùng đại dương hát cho ốc biển nghe bản tình ca của biển, một con sóng bạc đầu đã đưa ốc biển đến với bờ cát trắng dài, nơi mà nó luôn mơ ước. Vì quá vui mừng mà ốc biển đã chẳng thèm nghe những lời ca của biển. Rồi sau đó thế nào, cậu có biết không? -Ốc biển mãi mãi không thể trở về với đại dương nữa, đúng không? -Con ốc biển bé nhỏ cuối cùng cũng được ở gần cát, gần nắng, gió nhưng nó lăn mãi, cách gì cũng không thể chạm đến bầu trời và cánh chim trời trên cao kia. Lúc nhận ra điều đó ốc biển mới biết mình đã đi quá xa, nơi những con sóng bạc đầu có thể chạm đến. Nằm một mình trên bờ cát trắng, ốc biên mới thấy nhớ đại dương của nó, nơi mà đáng ra nó phải thuộc về. -Thế biển thì thế nào, biển cũng lãng quên luôn con ốc nhỏ bé ấy? -Không, ngoài đại dương kia vẫn ngày đêm hát lên những bản tình ca mong một ngày ốc biển có thể trở về. Tiếng sóng cậu nghe được, cũng chính là nỗi lòng của đại dương, là tình cảm mà con ốc biển nhớ và luôn mang theo bên mình. Cũng như cậu, cho dù hiện tại căm ghét chính gia đình mình, nhưng lại luôn giữ trong lòng rất nhiều kỉ niệm đúng không? Đông im lặng, vô thức đưa tay nghịch những cọng cỏ mềm. Rồi cậu ngước lên trời tìm kiếm một vì sao đêm nào đó, cậu mỉm cười bâng quơ chỉ cho Dã Quỳ ngôi sao bé lấp lánh mờ nhạt sau bóng đèn đường chói lóa. Dã Quỳ với tay lấy chiếc ipop của Đông, play bài hát đấy, rồi đưa cho Đông một bên tai nghe, cả hai ngồi im bên cạnh nhau, nghắm duy nhất một ngôi sao đấy. Rất lâu sau đó, Dã Quỳ mới thì thầm thật khẽ: -Tớ rất nhớ biển, vì tớ là đứa con gái sinh ra ở biển. -Tên tớ là lấy từ trong Biển Đông, cũng có nghĩa là biển đấy. Đông kể cho Dã Quỳ nghe nhiều chuyện, về bản thân với cuộc sống chơi vơi không mục đích, về gia đình với người bố quanh năm công tác xa, người mẹ thành đạt chỉ luôn muốn thành công hơn nữa, về căn nhà xinh đẹp rộng lớn giữa khu phố xa hoa. Về những đêm mưa, Đông nằm một mình trên tràng kỉ giữa phòng khách, nhìn những vệt mưa loang loáng chảy dài ngoài cửa kính, sợ đến ứa nước mắt. Đông cũng kể về những kí ức ít ỏi của niềm vui, của hạnh phúc ngày bé, khi mỗi ngày đến trường đều được bố hoặc mẹ đưa đón, mỗi cuối tuần được dạo chơi ở công viên. Chính Đông cũng không hiểu tại sao mình lại đi kể với Dã Quỳ những chuyện đấy, một cô bạn thậm chí cậu chưa từng nói chuyện trong lớp. Dã Quỳ trầm tính, ít nói, Đông lại là một nhân vật khá nổi trong lớp. Hai thế giới khác nhau, hiển nhiên hai người chẳng bao giờ để ý đến nhau, nếu như hôm ấy, Đông không gặp Dã Quỳ khóc ở sân bóng. Đông hít một hơi thật sâu đong đầy hương đêm, cảm nhận sự đồng cảm lạ lùng mà trước nay chưa hề có. Đông nghiêng đầu nhìn Dã Quỳ, cô bạn bên cạnh vẫn ngân nga khe khẽ gia điệu bài hát. Mái tóc đen gợn nhẹ như những đợt sóng biển dịu êm. Trái tim Đông bỗng dưng đập hẫng một nhịp từ giây phút đấy. 3. Đông và Dã Quỳ trở nên thân thiết hơn với nhau. Đông vẫn hờ hững, vẫn khoác trên mình lớp mặt nạ lạnh lùng khó gần như thế, nhưng mỗi ngày cậu đều cười nói nhiều hơn với Dã Quỳ. Bạn bè ngạc nhiên, rồi từ ngạc nhiên họ bắt đầu lan truyền những tin đồn ác ý. Dã Quỳ vốn đã trầm tính, không hòa đồng lắm, mỗi ngày nó chỉ có thể mỉm cười dịu dàng, ôn nhu chấp nhận những lời xì xào đó. -Này Dã Quỳ, cậu và Đông là một đôi? -Phương Linh, cô bạn hoa khôi của khối tò mò hỏi nó khi Dã Quỳ đang cắm cúi vào mớ bài tập toán khó nhằn, Dã Quỳ nhìn ánh mắt lạnh băng của Linh, lặng lẽ lắc đầu, cười nhạt. -Không, tớ và Đông không thân thiết đến mức để các cậu nghĩ thế đâu. Khuôn mặt của Phương Linh dãn ra nhanh chóng, cô cười tươi quay đi vui vẻ: -Thấy chưa, tớ đã bảo rồi, Đông không thể thích một người như Dã Quỳ được. Dã Quỳ thở hắt ra thật nhẹ, vân vê con 12»


Đánh giá

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ Voz Full

Lo lắng vì quay lại clip ân ái với người tình trong đêm cuối

Xem tử vi ngày 20/03/2017 Thứ Hai của 12 cung hoàng đạo

Tôi chung chồng cùng những người đàn bà khác

Son Tuý