nh vẫn có thể quan tâm chia sẻ cùng em và anh muốn đợi cùng em!
Nó: Không bao giờ, anh yêu của em àh.1 anh sẽ mãi là người em yêu và 2 anh là người xa lạ với em, anh muốn chọn cái nào?
Anh:mình là bạn với nhau được không em? Để anh quan tâm em trên cương vị 1 người bạn mà em?
Nó:Em không thích thế và cũng không muốn thế. Vì em biết tất cả bạn bè em chỉ trà đạp lên em thôi.anh cũng muốn thế, để làm tổn thương em ?
Em không muốn ai cũng có thể thích quan tâm em là sẽ quan tâm được em. Em không thích điều đó. Em chỉ dành sự quan tâm ấy cho người em yêu và người ấy cũng yêu em. Đừng lãng phí thời gian vì em, anh àh? Không là người con gái anh yêu sẽ ghen và hiểu lầm em mất, người đó sẽ không như em, để ngồi bên anh hàng giờ nghe anh nói chuyện với người con gái khác thích anh như em đã làm được đâu.
Anh:vậy mình là bạn mới quen được không em? Hãy coi anh là người bạn mới quen của em được không em?
Nó:ko. Em rất ghét những người bạn mới quen mà tò mò chuyện của em.em luôn có 1 khoảng cách với họ. Nó rất xa, mà em nhiều bạn lắm, chắc gì em đã quen thêm bạn mới khi em đang như này?
………………
7h32′ ngày hôm sau.
Anh:sáng nay em ăn gì chưa?hôm nay em không đi học thì em nhớ ngủ bù tối qua ha.tối qua em hầu như không ngủ mà.
Nó: Em không sao!!!
Mà tại sao anh không chia tay em sớm hơn hay muộn hơn mà vào lúc này hả anh? Sao không để em bước sang 1 tuổi mới rồi anh hãy đối xử với em như này chứ!
Anh:anh cũng không muốn vậy. Lời chia tay đâu dễ dàng nói đâu em. Chắc giờ này em ghét anh lắm. Không sao, vì anh đáng bị như vậy mà.hihi.
Nó:Em không bao giờ ghét anh , anh đừng hy vọng em ghét anh, vì anh là người em yêu thương nhất ,là người em dành tình cảm nhiều nhất,là người em đặt niềm tin nhiều nhất…. dù em có nói ghét anh, thì cũng chỉ làm lúc em đang rất tức và ức chế thôi.
…………………..
Tất cả những lời ấy đã kết thúc tất cả những gì nó đã vun vén suốt thời gian qua.Nó thấy đau,rất đau. Nó đã chọn cách buông xuôi tất cả. Có ai đó biết rằng nó không tập trung làm được việc gì hết sau lúc nói chuyện ấy. Nó sợ ngủ đêm hàng ngày trời. Đêm về, là lúc nước mắt nó rơi, là lúc nó trở thành cú đêm. Nó chẳng thể ngủ đêm được gần 5 tháng liền, đi ngủ là lúc nước mắt nó rơi. Điều đó gần như là 1 việc rất đỗi bình thường trong cuộc sống thường ngày của nó vậy. Việc học tập đối với nó thì gần như nó bỏ bê, không quan tâm đến. Sức khỏe của nó gần như suy sụp. Nó bị áp lực tinh thần trầm trọng.
Giờ đây nó có thể khóc bất cứ khi nào nó chợt nhớ về anh, nhớ về kỷ niệm của 2 người. Nó có thể thức đêm hàng tuần, không chợp mắt, ngồi im lặng 1 mình, nó thờ ơ với tất cả, lạnh lùng với mọi người. Kỷ vật anh tặng nó,giờ đây luôn bên nó, không rời xa nó. Đêm về nếu như không có chúng, có lẽ nó sẽ không bao giờ ngủ được mất, bởi nó ôm tất cả, để tìm hơi ấm của anh, để cảm nhận anh đang bên nó, giúp nó ngủ ngon hơn.
.Nó đã nói với anh -người nó yêu nhất những lời nói lạnh lùng nhất từ trước tới nay.Anh -người nó yêu lúc nào cũng nói nó là 1 đứa thiệt thòi và anh muốn dùng tình cảm của mình để bù đắp cho nó nhưng giờ anh đã ko làm đc điều đó với nó.Từ khi quen và yêu anh nó chưa bao giờ đc hưởng 1 ngày kỷ niệm nào trọn vẹn cả.Duy nhất 1 kỷ niệm nó sẽ mãi nhớ đó là kỷ niệm sinh nhật lần thứ 18 của nó.Và ngoài kỷ niệm đó ra thì ko 1 lần nào nó đc cùng anh trải qua những ngày kỷ niệm cả bởi vì những lúc đó anh ko có bên cạnh nó.anh chỉ gửi tới nó những lời chúc mà thôi.Nó ko giận và buồn vì điều đó,chưa bao giờ nó trách anh vì điều đó cả.vì nó hiểu anh.và nó cũng ko muốn vì nó mà anh suy sụp tinh thần.Nó sợ anh buồn anh cô đơn sợ anh ko còn yêu nó nữa.giờ thì tất cả những điều nó sợ đã thành hiện thực.Nó thấy mình lạc lõng vô cùng.Nó đau và thất vọng với cách anh đối xử với nó.
Anh đã chuẩn bị trước tất cả mà ko hề cho nó biết.anh đã ko cho nó 1 lý do chính đáng và sự thật.Nó biết tất cả những gì anh nói với nó đều là giả dối.Nhưng tại sao anh lại lảng tránh nó.Nó không quen điều đó,cuộc sống của nó đã quen có anh giờ không có anh nó sẽ biết làm sao đây.Anh luôn sợ nó bị ốm ,bỏ cơm, không quan tâm đến sức khỏe .sợ nó bị đứt tay khi thái rau ,sợ nó bị bỏng khi nấu cơm.tất cả những việc đó anh luôn làm cho nó khi anh ở bên nó. Nó sợ uống thuốc vì nó sợ đắng và anh lại mất cả tiếng đồng hồ để an ủi nó dỗ dành nó uống thuốc.Anh sợ nó khóc và nhìn thấy nó khóc vậy mà anh đã phải nhìn điều đó khi anh bị bệnh mà anh giấu nó.Mỗi khi nó làm sai điều gì anh luôn mắng yêu nó và lại an ủi nó lần sau phải cẩn thận hơn.Còn nó thì luôn hứa và lại làm sai rồi lại làm nũng trong lòng anh để xin lỗi anh và anh lại cười để tha lỗi cho nó.Nhưng giờ tất cả sẽ ko còn ý nghĩa gì với nó hết.Vì giờ nó lại trở về với vỏ bọc mà nó vẫn cất giữ,nó sẽ trở về với con người nội tâm của nó.12»
Đánh giá
Nó: Không bao giờ, anh yêu của em àh.1 anh sẽ mãi là người em yêu và 2 anh là người xa lạ với em, anh muốn chọn cái nào?
Anh:mình là bạn với nhau được không em? Để anh quan tâm em trên cương vị 1 người bạn mà em?
Nó:Em không thích thế và cũng không muốn thế. Vì em biết tất cả bạn bè em chỉ trà đạp lên em thôi.anh cũng muốn thế, để làm tổn thương em ?
Em không muốn ai cũng có thể thích quan tâm em là sẽ quan tâm được em. Em không thích điều đó. Em chỉ dành sự quan tâm ấy cho người em yêu và người ấy cũng yêu em. Đừng lãng phí thời gian vì em, anh àh? Không là người con gái anh yêu sẽ ghen và hiểu lầm em mất, người đó sẽ không như em, để ngồi bên anh hàng giờ nghe anh nói chuyện với người con gái khác thích anh như em đã làm được đâu.
Anh:vậy mình là bạn mới quen được không em? Hãy coi anh là người bạn mới quen của em được không em?
Nó:ko. Em rất ghét những người bạn mới quen mà tò mò chuyện của em.em luôn có 1 khoảng cách với họ. Nó rất xa, mà em nhiều bạn lắm, chắc gì em đã quen thêm bạn mới khi em đang như này?
………………
7h32′ ngày hôm sau.
Anh:sáng nay em ăn gì chưa?hôm nay em không đi học thì em nhớ ngủ bù tối qua ha.tối qua em hầu như không ngủ mà.
Nó: Em không sao!!!
Mà tại sao anh không chia tay em sớm hơn hay muộn hơn mà vào lúc này hả anh? Sao không để em bước sang 1 tuổi mới rồi anh hãy đối xử với em như này chứ!
Anh:anh cũng không muốn vậy. Lời chia tay đâu dễ dàng nói đâu em. Chắc giờ này em ghét anh lắm. Không sao, vì anh đáng bị như vậy mà.hihi.
Nó:Em không bao giờ ghét anh , anh đừng hy vọng em ghét anh, vì anh là người em yêu thương nhất ,là người em dành tình cảm nhiều nhất,là người em đặt niềm tin nhiều nhất…. dù em có nói ghét anh, thì cũng chỉ làm lúc em đang rất tức và ức chế thôi.
…………………..
Tất cả những lời ấy đã kết thúc tất cả những gì nó đã vun vén suốt thời gian qua.Nó thấy đau,rất đau. Nó đã chọn cách buông xuôi tất cả. Có ai đó biết rằng nó không tập trung làm được việc gì hết sau lúc nói chuyện ấy. Nó sợ ngủ đêm hàng ngày trời. Đêm về, là lúc nước mắt nó rơi, là lúc nó trở thành cú đêm. Nó chẳng thể ngủ đêm được gần 5 tháng liền, đi ngủ là lúc nước mắt nó rơi. Điều đó gần như là 1 việc rất đỗi bình thường trong cuộc sống thường ngày của nó vậy. Việc học tập đối với nó thì gần như nó bỏ bê, không quan tâm đến. Sức khỏe của nó gần như suy sụp. Nó bị áp lực tinh thần trầm trọng.
Giờ đây nó có thể khóc bất cứ khi nào nó chợt nhớ về anh, nhớ về kỷ niệm của 2 người. Nó có thể thức đêm hàng tuần, không chợp mắt, ngồi im lặng 1 mình, nó thờ ơ với tất cả, lạnh lùng với mọi người. Kỷ vật anh tặng nó,giờ đây luôn bên nó, không rời xa nó. Đêm về nếu như không có chúng, có lẽ nó sẽ không bao giờ ngủ được mất, bởi nó ôm tất cả, để tìm hơi ấm của anh, để cảm nhận anh đang bên nó, giúp nó ngủ ngon hơn.
.Nó đã nói với anh -người nó yêu nhất những lời nói lạnh lùng nhất từ trước tới nay.Anh -người nó yêu lúc nào cũng nói nó là 1 đứa thiệt thòi và anh muốn dùng tình cảm của mình để bù đắp cho nó nhưng giờ anh đã ko làm đc điều đó với nó.Từ khi quen và yêu anh nó chưa bao giờ đc hưởng 1 ngày kỷ niệm nào trọn vẹn cả.Duy nhất 1 kỷ niệm nó sẽ mãi nhớ đó là kỷ niệm sinh nhật lần thứ 18 của nó.Và ngoài kỷ niệm đó ra thì ko 1 lần nào nó đc cùng anh trải qua những ngày kỷ niệm cả bởi vì những lúc đó anh ko có bên cạnh nó.anh chỉ gửi tới nó những lời chúc mà thôi.Nó ko giận và buồn vì điều đó,chưa bao giờ nó trách anh vì điều đó cả.vì nó hiểu anh.và nó cũng ko muốn vì nó mà anh suy sụp tinh thần.Nó sợ anh buồn anh cô đơn sợ anh ko còn yêu nó nữa.giờ thì tất cả những điều nó sợ đã thành hiện thực.Nó thấy mình lạc lõng vô cùng.Nó đau và thất vọng với cách anh đối xử với nó.
Anh đã chuẩn bị trước tất cả mà ko hề cho nó biết.anh đã ko cho nó 1 lý do chính đáng và sự thật.Nó biết tất cả những gì anh nói với nó đều là giả dối.Nhưng tại sao anh lại lảng tránh nó.Nó không quen điều đó,cuộc sống của nó đã quen có anh giờ không có anh nó sẽ biết làm sao đây.Anh luôn sợ nó bị ốm ,bỏ cơm, không quan tâm đến sức khỏe .sợ nó bị đứt tay khi thái rau ,sợ nó bị bỏng khi nấu cơm.tất cả những việc đó anh luôn làm cho nó khi anh ở bên nó. Nó sợ uống thuốc vì nó sợ đắng và anh lại mất cả tiếng đồng hồ để an ủi nó dỗ dành nó uống thuốc.Anh sợ nó khóc và nhìn thấy nó khóc vậy mà anh đã phải nhìn điều đó khi anh bị bệnh mà anh giấu nó.Mỗi khi nó làm sai điều gì anh luôn mắng yêu nó và lại an ủi nó lần sau phải cẩn thận hơn.Còn nó thì luôn hứa và lại làm sai rồi lại làm nũng trong lòng anh để xin lỗi anh và anh lại cười để tha lỗi cho nó.Nhưng giờ tất cả sẽ ko còn ý nghĩa gì với nó hết.Vì giờ nó lại trở về với vỏ bọc mà nó vẫn cất giữ,nó sẽ trở về với con người nội tâm của nó.12»
Đánh giá