n trong nức nở. Nhìn theo bóng dáng lầm lũi đó, tim anh bỗng nhiên đau nhói, nỗi ân hận chiếm trọn cả tâm can. Mặc dù anh ngoại tình, nhưng vẫn luôn ý thức được vợ con là trên hết, người tình có thể thay đổi nhưng vợ thì chỉ có một. Anh đã cố hết sức che giấu tội lỗi của mình suốt hai năm qua, thế mà cuối cùng, “giấy vẫn không gói được lửa”. Chẳng lẽ trên đời này lại có tình huống oái ăm như thế này xảy ra sao? Thật ra ai đã dàn xếp cuộc gặp gỡ tay ba này?
– Em đang bày trò gì vậy? Có phải biết rõ cô ấy là vợ anh nên em mới cố bày ra việc như thế? – Anh tức giận quát người tình.
– Chị ấy là… là vợ anh sao? – Cô người tình thảng thốt, giương đôi mắt trong suốt vô tội nhìn anh. – Người ta hoàn toàn không biết gì cả. Chính chị ấy chủ động làm thân với người ta trước mà.
– Mặc kệ! Vợ anh đã biết thì trò chơi này phải kết thúc. Từ nay chúng ta không nên gặp lại nữa!
Vừa nói xong, anh phóng người thật nhanh ra cửa, trong đầu chỉ tồn tại một ý niệm phải đuổi kịp người vợ đáng thương cho bằng được. Xuống dưới, khi anh đang loay hoay tìm bóng dáng cô thì di động reo vang. Nghĩ là cô gọi, anh liền bắt máy ngay. Chẳng thể ngờ, đầu dây bên kia là giọng hoảng hốt của đàn ông: “Tôi là người sống cạnh bên căn hộ của anh đây. Bạn gái anh vừa ngất xỉu trước cửa, tay cô ấy chảy nhiều máy máu lắm.” Sau một lúc suy tính kỹ càng, anh mới quyết định được mình phải làm gì.
Tối đó, cô thức trắng để chờ đợi anh quay trở về. Chỉ cần anh hứa với cô chấp nhận từ bỏ mối quan hệ kia, cô sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này. Cô không muốn gia đình này tan nát, không muốn con trai bị bớt đi một phần tình thương, và cũng không muốn mất đi người mình yêu. Nhưng mãi đến sáng, anh vẫn không trở về. Lúc này, cô chợt nhận ra rằng niềm tin của mình đã tan biến theo bóng đêm lạnh lẽo. Đến trưa, người giúp việc tìm thấy trong phòng cô một lá thư với những nét chữ nhòe nhoẹt vì nước mắt. Còn cô và đứa con trai bé bỏng đã bỏ đi đâu biệt dạng.
Vài tháng sau, anh tìm được cô ở ngôi nhà cũ kỹ đối diện với bờ biển mà anh từng cầu hôn cô. Nhưng anh tìm gặp là để nói lời dứt khoát chứ không phải níu kéo cô quay lại.
– Anh xin lỗi! Cô ấy đã có thai nên anh không thể quay đầu lại được nữa.
– Còn con trai của chúng ta thì sao? Anh không thấy thương thằng bé sao?
– Thương chứ! Cho nên anh sẽ chia cho em một nửa tài sản, dư sức để em nuôi nó cả đời.
– Tại sao lại phản bội em?
– Ban đầu, anh tìm đến cô ấy vì cảm thấy tò mò về một cô gái còn trinh nguyên, một thứ mà em bị khiếm khuyết. Sau đó, anh thấy mình phải có chút trách nhiệm vì đã phá nát đời con gái của cô ấy. Chính cái màng trinh sinh học đã kết duyên tụi anh lại với nhau.
Nghe xong, cô hiểu ra đàn ông muôn đời vẫn là đàn ông. Ông trời đã định sẵn họ có tính ích kỷ nên dù có cố tỏ ra rộng lượng thì bản chất nằm sâu trong tiềm thức vẫn không thay đổi được. Còn cái màng trinh kia, nó quan trọng đối với họ đến vậy à? Những cô gái rơi vào hoàn cảnh như cô cũng sẽ phải chịu một kết cuộc bi thương như thế này sao? Cái xã hội hiện đại này vẫn còn nhiều điều bất công với phụ nữ quá! Nghĩ đến đây, cô bật cười một cách nặng nề, lòng đau lắm nhưng nước mắt đã cạn rồi nên không thể khóc được. Sau đó, cô đặt bút ký rẹt xuống tờ đơn ly dị đã có sẵn chữ ký của chồng mình. Thà một lần dứt khoát như thế cho nhẹ lòng vậy!
Vào một đêm mùa hè nóng nực, anh trở về trước dự tính sau một chuyến làm ăn thất bại. Anh vừa tính mở cửa phòng mình thì nghe thấy giọng nói xì xào phát ra từ bên trong. Tò mò, anh liền áp tai lên cửa để nghe cho rõ.
– Chừng nào em mới nói thằng đó đầu tư tiếp vào dự án của anh? – Đây là giọng nói của một người đàn ông nào đó.
– Sau khi ly dị, hắn đã mất hết một nửa gia tài. Gặp đang thời buổi kinh tế khó khăn, nửa tài sản còn cũng đem đi ngân hàng cầm cố rồi. Cũng vì vậy, em chưa tìm được cơ hội đề cập đến vấn đề đó nữa… Nhưng em thấy hắn thảm hại quá rồi, hay mình đừng tay đi anh. – Còn đây là giọng của người vợ mà anh mới cưới.12»
Đánh giá
– Em đang bày trò gì vậy? Có phải biết rõ cô ấy là vợ anh nên em mới cố bày ra việc như thế? – Anh tức giận quát người tình.
– Chị ấy là… là vợ anh sao? – Cô người tình thảng thốt, giương đôi mắt trong suốt vô tội nhìn anh. – Người ta hoàn toàn không biết gì cả. Chính chị ấy chủ động làm thân với người ta trước mà.
– Mặc kệ! Vợ anh đã biết thì trò chơi này phải kết thúc. Từ nay chúng ta không nên gặp lại nữa!
Vừa nói xong, anh phóng người thật nhanh ra cửa, trong đầu chỉ tồn tại một ý niệm phải đuổi kịp người vợ đáng thương cho bằng được. Xuống dưới, khi anh đang loay hoay tìm bóng dáng cô thì di động reo vang. Nghĩ là cô gọi, anh liền bắt máy ngay. Chẳng thể ngờ, đầu dây bên kia là giọng hoảng hốt của đàn ông: “Tôi là người sống cạnh bên căn hộ của anh đây. Bạn gái anh vừa ngất xỉu trước cửa, tay cô ấy chảy nhiều máy máu lắm.” Sau một lúc suy tính kỹ càng, anh mới quyết định được mình phải làm gì.
Tối đó, cô thức trắng để chờ đợi anh quay trở về. Chỉ cần anh hứa với cô chấp nhận từ bỏ mối quan hệ kia, cô sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này. Cô không muốn gia đình này tan nát, không muốn con trai bị bớt đi một phần tình thương, và cũng không muốn mất đi người mình yêu. Nhưng mãi đến sáng, anh vẫn không trở về. Lúc này, cô chợt nhận ra rằng niềm tin của mình đã tan biến theo bóng đêm lạnh lẽo. Đến trưa, người giúp việc tìm thấy trong phòng cô một lá thư với những nét chữ nhòe nhoẹt vì nước mắt. Còn cô và đứa con trai bé bỏng đã bỏ đi đâu biệt dạng.
Vài tháng sau, anh tìm được cô ở ngôi nhà cũ kỹ đối diện với bờ biển mà anh từng cầu hôn cô. Nhưng anh tìm gặp là để nói lời dứt khoát chứ không phải níu kéo cô quay lại.
– Anh xin lỗi! Cô ấy đã có thai nên anh không thể quay đầu lại được nữa.
– Còn con trai của chúng ta thì sao? Anh không thấy thương thằng bé sao?
– Thương chứ! Cho nên anh sẽ chia cho em một nửa tài sản, dư sức để em nuôi nó cả đời.
– Tại sao lại phản bội em?
– Ban đầu, anh tìm đến cô ấy vì cảm thấy tò mò về một cô gái còn trinh nguyên, một thứ mà em bị khiếm khuyết. Sau đó, anh thấy mình phải có chút trách nhiệm vì đã phá nát đời con gái của cô ấy. Chính cái màng trinh sinh học đã kết duyên tụi anh lại với nhau.
Nghe xong, cô hiểu ra đàn ông muôn đời vẫn là đàn ông. Ông trời đã định sẵn họ có tính ích kỷ nên dù có cố tỏ ra rộng lượng thì bản chất nằm sâu trong tiềm thức vẫn không thay đổi được. Còn cái màng trinh kia, nó quan trọng đối với họ đến vậy à? Những cô gái rơi vào hoàn cảnh như cô cũng sẽ phải chịu một kết cuộc bi thương như thế này sao? Cái xã hội hiện đại này vẫn còn nhiều điều bất công với phụ nữ quá! Nghĩ đến đây, cô bật cười một cách nặng nề, lòng đau lắm nhưng nước mắt đã cạn rồi nên không thể khóc được. Sau đó, cô đặt bút ký rẹt xuống tờ đơn ly dị đã có sẵn chữ ký của chồng mình. Thà một lần dứt khoát như thế cho nhẹ lòng vậy!
Vào một đêm mùa hè nóng nực, anh trở về trước dự tính sau một chuyến làm ăn thất bại. Anh vừa tính mở cửa phòng mình thì nghe thấy giọng nói xì xào phát ra từ bên trong. Tò mò, anh liền áp tai lên cửa để nghe cho rõ.
– Chừng nào em mới nói thằng đó đầu tư tiếp vào dự án của anh? – Đây là giọng nói của một người đàn ông nào đó.
– Sau khi ly dị, hắn đã mất hết một nửa gia tài. Gặp đang thời buổi kinh tế khó khăn, nửa tài sản còn cũng đem đi ngân hàng cầm cố rồi. Cũng vì vậy, em chưa tìm được cơ hội đề cập đến vấn đề đó nữa… Nhưng em thấy hắn thảm hại quá rồi, hay mình đừng tay đi anh. – Còn đây là giọng của người vợ mà anh mới cưới.12»
Đánh giá