Sáng, chị dậy rất sớm, quần soọc áo full chạy một vòng biển. Về, tắm rửa, ăn sáng, đi làm! Tuồi 25 của chị đã trở lại trẻ trung và tươi tắn từ sự thay đổi ấy. Tổng giám đốc hài lòng, khách hàng hài lòng, bạn bè hài lòng và chị cũng vui vì điều ấy!
Thời gian này người yêu cũ của chị đã bắt đầu đi làm, tìm lại tham vọng của mình để mưu cầu công danh. Họ thường gặp nhau trong một quán cafê trên những bậc đá chênh vênh mép biển, cùng trò chuyện và kể những chuyện đã qua giữa những giờ nghỉ trưa ngắn ngủi. Thi thoảng anh hỏi chị về chuyện đám cưới, về tình yêu với chàng kĩ sư. Chị cười. Đó là tình yêu lí trí! Chị nói thế, anh hỏi rằng người ấy có biết điều ấy không? Chị gật, ngày chia tay, em nói, bao giờ tình yêu ấy không còn lý trí nữa, thì về bên nhau! Không hiểu sao chị thấy sóng mũi mình cay. Người yêu cũ nhìn sâu vào mắt chị, mĩm cười, nắm khẽ bàn tay chị: anh làm thế nào để giữ được em?
Chị đã chẳng còn là chị của ngày xưa để mà mềm lòng trước anh. 25 tuổi của chị trưởng thành và biết phân biệt đâu là rung động đâu là thực tế. Duy chỉ có ánh mắt sâu thẳm của anh làm lòng chị yếu mềm, muốn lạnh nhạt, thờ ơ nhưng không thể. Vì thế họ vẫn quan tâm nhau dù một người quay đi và một người quay lại.
Một buổi trưa nào đó, chị và ngươì yêu cũ vẫn thói quen mới xác lập, uống cafê trên mảng đồi lộng gió. Hoa sứ toả hương nồng, màu trắng dịu dàng làm chị buột miệng nói rằng chị nhớ Củ Chi. Anh lại nhìn sâu vào mắt chị, khẽ cười... anh nghỉ một ngày, đưa em về Củ Chi nha! Chị mở to mắt rồi cúi đầu, lâu sau chị nhìn anh khẽ cười, đưa em về đó là anh sẽ mất em lần hai. Anh cười dịu dàng, anh không sợ, vì anh yêu em và muốn em hạnh phúc!
Chị bật cười, ngày xưa anh cũng nói thế. Rồi cuối cùng anh bỏ chị đi theo một cô bé khác xinh xắn hơn. Chị không còn ganh ghét và đố kị với những cô bé xung quanh anh nữa, thì tới lượt họ lại đố kị với chị khi chị và anh có mối quan hệ không hẳn bình thường. Người bạn thân cũng nói thế, chị mỉm cười chẳng biết lí giải làm sao!
Củ Chi hiện ra trong một ngày mưa! Phương nam đang mùa mưa, nên đang nắng bỗng mưa và đang mưa chợt nắng. Họ cùng đi dạo trên con đường hoa bò cạp nở rộ. Chị ngắt một chùm rực rỡ, hít ngửi và trao anh! Anh cười rạng rỡ, thấy thật hạnh phúc hơn cái thuở yêu đầu. Anh kéo chị nép sát vào anh, vuốt những hạt mưa đọng trên khuôn mặt chị, chị đón nhận cử chỉ ấy, cười hiền. Thế nhưng chuyến đi cũng không làm họ trở về bên nhau và cũng chưa làm anh mất chị lần hai.
Công ty quyết định chuyển anh xuống Cà Mau làm việc. Anh buồn rười rượi chia tay bạn bè, những cô người yêu cũ và những "râu ria" của những ngày tình trường đã qua. Chị đón nhận tin người yêu cũ sẽ chuyển công tác không vui không buồn. Chị chạy khắp những con đường, chạy khắp các ngã đường, chị chạy mãi, chạy mãi. Khi chị xuất hiện, xe anh chuyển bánh. Anh nhìn vào chị, thương màu áo vàng chị mặc, anh liên tưởng đến màu hoa bò cạp nở rộ đất Củ Chi. Anh quặn lòng... khi xe chở anh đi thật xa, chị quay về, đánh rơi giọt nước mắt trong chiều nhạt nắng. Bỗng mưa! Ai biết được chị khóc!

Một thời gian ngắn sau, "người yêu lí trí" của chị trở về. Anh mang theo một bó hồng nhung, và một hộp đỏ, mở ra một chiếc nhẫn kim cương. Chị nhìn những thứ ấy, nhìn anh! Chị cầm lấy bó hoa, cầm lấy cái hộp, chị nói anh về đi, cho chị một tuần. Nếu lần sau gặp anh, ngón áp út của chị đeo nhẫn, nghĩa là mình cưới! anh gật khẽ, anh ra về, xe anh lướt êm ra đường, mất hút!
Tranh thủ mấy ngày nghỉ phép, chị đi Cà Mau. Nhận được điện thoại của chị, người yêu cũ bỏ dở ca làm, chạy vụt ra cổng, đối diện với chị, anh bật khóc! Chị khóc!
Trước khi chị về, họ ngồi im lặng bên nhau rất lâu. Chị khoe anh cái nhẫn kim cương trong cái hộp màu đỏ. Anh im lặng. Chị khoe anh sắp tới chị làm đám cưới. Chị nói ngày cưới chị anh nhất định phải về. Vì chị sẽ là cô dâu đẹp nhất. Cô dâu không cầm hoa cưới là hồng, cô dâu sẽ mặc váy cưới màu vàng và cầm hoa cưới bò cạp. Anh im lặng. Em yêu hoa bò cạp! Chị nói khẽ với anh. Xe chuyển bánh. Anh bịn rịn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của chị. Chị bước lên xe, giấu ánh mắt sũng nước. Cái hộp màu đỏ được mở ra, tay chị vịn trên thành cửa sổ lộng gió, ngón áp út trở nên duyên dáng nhờ chiếc nhẫn kim cương. Chị gạt nước mắt, nhớ màu hoa bò cạp, nhớ bàn tay ai quệt những giọt nước mưa trên mặt chị. Hoa bò cạp rưng rưng...chị yêu hoa bò cạp từ ngày đó!
Như Nguyệt