Huy đưa cô tới nơi mà anh nằm nghỉ. Cô khóc tới khản tiếng, đứng nhìn anh, sao cô lại trách móc anh suốt hai năm qua khi mà anh quan tâm cô tới vậy, anh yêu cô nhiều như vậy. Khi mà cô là người không hiểu chuyện đã vội giận dỗi anh. Người coi anh là ích kỷ và rời xa anh vậy mà anh chưa từng trách cô đến phút cuối anh vẫn lo lắng cho cô. Cô tự trách bản thân mình.
Hoàng hôn dần xuống cô ngồi đó chịu đựng nỗi dằn vặt của chính bản thân cô.
- Mình về thôi em. Tối rồi..
- Anh về đi, để em yên tĩnh một mình.
- Anh đưa em về, để em một mình anh không yên tâm.
- Kệ em! Anh về trước đi.
- Vậy anh về trước, em cũng về sớm nhé muộn rồi cũng nguy hiểm lắm. Nếu cần anh giúp gì cứ nói. Ngày kia anh trở lại Nhật rồi. Có việc gì em cần giúp đỡ thì liên lạc với anh nhé. Anh rất sẵn sàng. Anh và em vẫn là bạn phải không? Ngày kia em ra tiễn anh nhé.
Ngày Huy bay cô không ra tiễn anh.
Huy trở lại Nhật, anh không muốn rời xa cô lúc này. Nhưng giờ cô không cần có anh ở bên. Vẫn đi làm, hằng ngày anh vẫn gọi điện và nhắn tin cho cô nhưng không một tiếng trả lời. Đã có lúc anh muốn trở về Việt Nam tìm cô, anh nhớ cô. Nhưng đó quả là điều tồi tệ, cô đâu cần anh khi mà trong lòng cô chỉ có Dương. Anh cũng không còn có thể đứng trước mặt Dương. Anh đã hoàn thành mong muốn cuối cùng của Dương. Nhưng sự việc lại không như anh mong muốn. Vì anh đã yêu Phương. Đã một năm trôi qua rồi một mùa anh đào nữa lại đến. Cô yêu loài hoa này, loài hoa ấy vẫn nở, vẫn khoe sắc trên những con đường phố Tokyo, nhưng vắng nụ cười của cô. Huy nhớ cô.
1 năm sau ngày Huy về Nhật.
Tại sân bay Tokyo. Nắng ở Nhật đẹp thật, nó không gay gắt như ở Hà Nội, mùa này anh đào nở rộ trên khắp các đường phố của Nhật. Cô nhớ cảm giác đi dưới con đường hoa anh đào cùng Huy, có lúc kéo anh chạy trên con đường đó không biết bao nhiêu lần, hò hét thật to cảm giác của cô. Đã 1 năm cô xa Nhật, xa Huy nơi đây là nơi cô đã xa anh của quá khứ, cũng là nơi cô tìm được cảm giác thân quen cho riêng mình ở đất nước xa lạ này. Ngày trở lại nơi đây khác hẳn lúc cô lần đầu tới Nhật. Mong tìm lại cảm giác ấy một lần nữa, mong tìm lại con người ấy. Đã xa rồi ngày cô yêu anh, anh đã giúp cô đóng lại cho cô một trang giấy của cuộc đời. Anh mong cô lật thêm một trang mới. Những gì là quá khứ cô luôn dành cho nó một vị trí nhất định trong tim. Cô sẽ không bao giờ quên anh. Nhưng cô phải sống vì hạnh phúc của mình và vì một người luôn dõi theo cô từ một nơi nào đó. Cô kéo vali:
- Alo, ra sân bay đón em đi.
- Giờ này? Em tới Nhật sao? Không đùa anh đấy chứ? Sao tới mà không nói với anh một tiếng – Huy còn chưa thể tin vào những điều anh vừa nghe. Cô đang ở Nhật.
- Thế có định đón em không hay để em đi taxi tới công ty anh đấy hở.
- Có có, chờ anh chút.
....
- Một năm qua em thế nào?
- Em vẫn tốt, em tìm lại những nơi em và anh ấy từng đi, lưu giữ lại những kỉ niệm về anh ấy.
- Một năm vừa rồi em không liên lạc gì với anh. Anh tưởng em giận anh nên quên luôn anh rồi chứ.
- Em quên thế nào được ạ.
- Lần này em qua Nhật có việc gì thế?
- Em qua để trả lời cho câu hỏi một năm trước của anh. Từ tận trái tim em. Em qua đây để tìm lại một thứ mà trước em vô tình em không nhận ra. Khi anh đi em nhận ra em đã đánh mất thứ rất quan trọng với mình. Nhưng dằn vặt bản thân em không cho phép mình liên lạc với anh. Giờ cho em nhận lại nhé được không anh ? Cô nhìn Huy cười.
- Ý em là?
- Đừng nhìn em khó hiểu như thế. Là em đồng ý. Sao lần này anh lại ngốc thế. Lâu không gặp em nên bộ xử lý thông tin của anh chậm hả. "Cốc". Giờ anh nhận thức lại được chưa.
- Rồi rồi anh đã hiểu. Chỉ là bất ngờ ngoài suy nghĩ của anh. Huy cười trong hạnh phúc.
- Em quên mất hương vị Nhật rồi. Hôm nay dẫn em đi ăn thả phanh đấy nhé.
- Ủa em không sợ béo hả?
- Béo có anh yêu rùi không sợ.
Những cánh anh đào vẫn rơi trong gió.
Ở một nơi rất xa có một người đang mỉm cười.
Nguyễn Ngọc