(ThichDocTruuen.Yn.Lt) – Tôi và anh, phải chăng định mệnh đã sắp đặt như thế….Chúng tôi, những con người đã đánh mất nhau.
***
Tôi, một cô gái luôn cố tỏ ra mình là người mạnh mẽ, nhưng thật ra thì yếu như sợi mùng tơi chỉ cần ngừng cố gắng ngay lập tức sẽ đổ gục. Mối tình đơn phương đã khiến tôi không thể bung tỏa trong một thời gian dài, lúc nào cũng giày vò bản thân mình khiến mọi thứ trở nên bi lụy. 4 năm không phải quãng thời gian dài nhưng cũng không phải ngắn ngủi gì. Tôi vật vã trong mớ hỗn độn của chính mình, không biết phải làm thế nào, không biết phải đi ra sao và rồi cứ tự huyễn hoặc chính mình về một cái kết nào đó thật tươi đẹp.Tôi của bây không còn thơ dại như vài năm trước, con người ta có thể rất lâu mới có thể thấy mình trưởng thành ở một lĩnh vực nào đó, nhưng đối với một vài người, ở một vài chuyện có thể rất lâu, cũng có thể rất nhanh họ sẽ lấy lại được thăng bằng như chưa từng có gì tác động phải. Và có lẽ cũng chính sự trưởng thành này vô tình đã bóp chết khá nhiêu cảm xúc từng có cơ hội nảy sinh trong tôi. Những cái nhìn thực tế về cuộc sống cộng với áp lực từ những đồng bạc trắng đã khiến tôi thu gọn mình lại và đẩy mọi thứ ra xa mình hơn.
Anh một chàng trai cứng cỏi, đã trải qua một mối tình thật đẹp với một cô gái khác không phải tôi nhưng vẫn phải dừng lại. Có rất nhiều điều mà người ngoài khi nhìn vào cảm thấy rất đẹp nhưng người ngoài lại không hề biết thêm rằng đằng sau những đẹp đẽ đó là cả một sự cố gắng không ngừng của cả 2 người và khi chỉ cần một người ngừng cố gắng, mọi thứ sẽ dễ dàng trở nên tan tành, vụn vỡ. Anh mạnh mẽ như những chàng trai khác, hoặc cũng có thể là đang cố tình tỏ ra mình là người mạnh mẽ. Không đau khổ, không vật vã sau chia tay, nhưng thi thoảng, chỉ là thi thoảng thôi anh lại có chút hơi điên điên, khùng khùng. Anh từng nói, không ai trên thế giới này là không thể quên được ai, và những cái đã cũ nhất định sẽ chỉ là những thứ cũ.
Ảnh minh họa
Mối tình giữa anh và cô ấy đã dừng lại cách đây 3 năm, tôi và anh gặp nhau có vẻ như rất đúng lúc để cứu rỗi cuộc đời nhau nhưng hóa ra tất cả chỉ là nhầm lẫn. Chúng tôi mở đầu câu chuyện của chính mình vào một ngày đầy mưa gió, cái ngày mà tôi đã từng nghĩ rằng những thứ bắt đầu vào ngày mưa đều có một kết thúc đẹp đẽ.
– Em ơi, ở nhà mưa to chứ? Em đã phải đi dạy chưa?
– ?
– Em bình thường đâu có tiết kiệm lời đến thế?
– Tôi chỉ là không biết mình nên xưng hô như thế nào, và muốn biết mình đang nói chuyện với ai?
– Yên tâm là người quen, rất quen. Không phải kẻ buôn người, cũng không phải dân lừa đảo. Đủ để em có thể tin tưởng.
– Lời nói từ một phía chả bao giờ được coi là khách quan cả.
– Hình như em càng ngày càng có phản xạ đề phòng thì phải.
– Là người quen thì hẳn biết tôi có tính tò mò đến thế nào. Bây giờ nói tên được chứ?
– Nhất định phải biết?
– Đúng, nhất định phải biết!
– Nghĩa…
– Oh, Nghĩa..có cần phải bắt đầu bí ẩn thế không? Đã lâu không gặp. Anh dạo giờ sao rồi?
– Anh không bắt đầu bí ẩn, chỉ là em chưa từng nhớ anh. Có lẽ anh nên buồn một chút.
– Haha, là em có lỗi rồi. Xin lỗi nhé.
– Cho em nợ lời xin lỗi đó lại. Sao rồi, đi dạy chưa? Ở nhà chắc đang mưa?
– Ở nhà đang mưa anh ạ…Tại sao lại không hỏi em có đi làm không mà lại hỏi em có đi dạy không?
– Anh nghĩ là em đã bắt đầu dạy từ 1.8 rồi?
– Đúng là học sinh đã đi học lại từ 1.8 rồi, nhưng nhỡ đâu em bỏ nghề rồi thì sao?
– Thế em thực sự đã bỏ nghề rồi à?
– Em chỉ là giáo viên hợp đồng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngưng dạy và nếu có đi dạy thì cũng chả có lương, bỏ nghề là điều mà bất cứ người nào cũng nghĩ em nên làm thế
– Em đang đánh đồng suy nghĩ của một người lên mọi người hoặc là đang cố che đi sự tự ti của mình…
– Anh nghĩ là như thế sao?
– Anh không nghĩ thế, chỉ là anh cảm nhận thấy thế. Một người khi đã quyết định đều gì đó thì hãy mạnh dạn đương đầu với những sóng gió mà quyết định đó mang lại. Anh không nghĩ mình biết một cô gái yếu đuối như thế..
Thì ra cuối cùng cũng có người tiếp động lực cho tôi một cách đơn giản như thế, có lẽ mãi về sau này tôi mới nhận ra đôi khi có những lời động viên rất đơn giản, từ một người không phải quá thân thiết, nhưng lại ngấm vào não mình sâu đến như vậy.
Tôi và anh thực ra vốn là những người đã biết nhau từ rất lâu trước đó, chúng tôi học cùng một khóa, lúc còn đi học thường xưng hô mày – tao nhưng sau không hiểu trò đùa ngớ ngẩn nào đã đổi cách xưng hô của chúng tôi thành như thế.
Từ sau lần bắt đầu đấy, chúng tôi bỗng dưng trở nên thân thiết hơn hoặc là anh bỗng dưng trở nên thân thiết với tôi hơn, anh thường xuyên nhắn tin cho tôi, thường xuyên gọi điện cho tôi. Thế mà cũng đã hơn 3 tháng trôi qua, anh đã chuyển về quê công tác và từ đó chúng tôi lại càng có nhiều dịp, nhiều lý do để gặp mặt nhau hơn. Người ta nói đúng, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, 3 tháng trôi qua, rồi 5 tháng trôi qua, rồi 7 tháng trôi qua, chúng tôi cứ thân thiết như thế cho đến khi con bạn tôi nhét vào óc tôi cái định lý chết tiệt rằng trên đời này giữa nam và nữ mãi mãi không bao giờ có cái gọi là tình bạn, đó chỉ là thứ ngụy biện cho hai chữ tình nhân. Và thế là tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó cần phải làm rõ ràng ở cái mối quan hệ này. Ở Old Coffe tôi bắt đầu ngập ngừng diễn tả những rối ren trong suy nghĩ của mình.
– Có một chuyện rất muốn hỏi anh?
– Uh, Em hỏi đi?
– Có phải chúng ta nên nói gì đó về cái mối quan hệ này. Có thể em hiểu sai..nhưng em thấy nó không đơn giản chỉ là bạn bè.
Anh dùng ánh mắt nghiêm túc nhưng đầy mê hoặc của mình nhìn tôi chỉ “uh” một tiếng, miệng cong lên một nụ cười đầy ẩn ý khiến tôi càng lúc càng khó diễn đạt, khả năng hoạt ngôn hàng ngày bỗng dưng biến mất trong vòng chưa đầy một giây.
– Em thấy mình rất rối, có quá nhiều thứ em chưa giải thích nổi, em…
– Anh thích em!
Một câu nói giản chặn lại những bối rối của tôi, chặn lại những câu từ còn chưa kịp thốt ra thành tiếng. Hóa ra đúng là mọi câu chuyện đều có mục đích của nó.
– Em có thích anh không? – Một câu hỏi thẳng thắn, rõ ràng như chính anh.
Tôi lưỡng lự một chút rồi trả lời nhanh nhưng với âm lượng rất nhỏ: “Không thích”.
Anh có vẻ như rất bất ngờ với câu trả lời của tôi, và không tin vào tai mình, anh hỏi lại: “Em không thích anh?”.
– Không thích. – Tôi vẫn trả lời y như cũ, và với âm lượng y như cũ, nhưng phải đưa ánh mắt của mình ra một khoảng không khác, vì chỉ cần nhìn anh lúc này thôi, tôi không còn dám chắc mình sẽ che dấu đi được những dối trá trong lòng.
[p