Đi qua những mùa gió - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Đi qua những mùa gió (xem 108)

Đi qua những mùa gió

hạt: "Chị đang làm gì đó? Ở Viện hay đi đâu?", "Hôm nay có gì vui không?", "Đề tài X ( Y) đến đâu rồi?"...Sau đó là những cuộc hẹn. Đi cà phê. Đi dạo phố. Đi picnic đâu đó ngày cuối tuần... Khi thì tôi mời. Lúc khác Đông gợi ý. Bao giờ cũng được sự ủng hộ nhiệt tình của người kia. Ở bên nhau, chúng tôi rất hợp nhau, nói chuyện hay im lặng đều không bao giờ cảm thấy chán.


Dù lớn tuổi hơn Đông, nhưng thật lạ là mỗi khi bên anh, tôi luôn cảm thấy bình an. Bình an như bên cạnh một người anh. Bình an đến độ tự cho phép mình bộc lộ hết con người thật, không dấu diếm, che đậy cảm xúc, giống như một đứa trẻ ở bên người lớn mà nó yêu thương và tin cậy. Đông luôn lắng nghe, chăm chú. Với tôi, thế là đủ. Bởi trước Đông, tôi chưa bao giờ gần gũi với ai đến thế. Ngược lại, Đông cũng hay tâm sự với tôi những vui buồn Đông gặp đâu đó. Cũng như tôi, Đông chỉ cần có người nghe. Như một cách giải bày.


Một lần, vào buổi chiều, Đông đến tìm tôi mà không gọi điện hẹn trước. Tôi hỏi: "Có chuyện gì không em?". Đông lắc đầu bảo không. Chẳng có việc gì. Chỉ là muốn gặp chị. Tự nhiên muốn gặp. Thế thôi. Hai đứa ngồi im lặng bên nhau trên sân thượng, cùng hướng cái nhìn về biển. Đang mùa gió. Gió làm cho những lá cờ cằm trên những con tàu bay phần phật. Gió thổi những tàu dừa dạt về một phía. Gió làm cho đôi mắt Đông thêm thăm thẳm và long lanh như có nước...


Ngồi với Đông một lúc, tôi nói: "Thôi! Chị xuống nghen! Còn mấy việc phải làm xong chiều nay! ". Đông khẽ "dạ"rồi đứng lên: "Chào chị". Rồi bước đi. Vội vã. Tôi nhìn theo cái dáng cao lớn của Đông chúi về phía trước. Chỉ là để tránh gió. Nhưng tôi lại cảm thấy hình như Đông đang phải gánh hay cõng một cái gì đó. Vô hình. Nhưng rất nặng. Nặng đến nỗi dáng đi cũa Đông cứ liêu xiêu như muốn ngã...Hình như Đông muốn nói với tôi điều gì?


Dạo sau này, nghe theo lời khuyên của tôi, Đông bắt đầu viết. Thỉnh thỏang, Đông gởi qua E-mail cho tôi cái tạp bút hay những truyện ngắn mi ni anh mới sáng tác. Bố cục chưa thật chỉnh, suy nghĩ chưa thật chín, lối viết không có gì sắc sảo... Nhưng trong đó chứa chất những nỗi buồn cô đặc và những vòng tròn lẩn quẩn không có lối thóat. Tôi đọc và viết vài lời nhận xét ngắn gọn. Đông trả lời: "Cám ơn Vi! Chị hiểu em lắm!". Đôi khi, tôi gặp cả những lời thổn thức: "Vi ơi! Em buồn lắm! Chị có biết vì sao không?". Tôi ngồi sững, dán mắt vào màn hình. Không! Tôi không biết! Nỗi cô đơn của Đông thì tôi cảm nhận được. Nhưng nỗi buồn thì không. Vào Yahoo Messenger, tôi hỏi chuyện gì làm Đông buồn? Đông trả lời sau một hồi im lặng: "Không có gì đâu! Chị đừng để ý!". Tôi chợt nhớ lại ánh mắt Đông. Đôi khi, nhìn thật sâu vào đó, tôi thấy có một nỗi niềm mà Đông đang che đậy, chẳng muốn ai động vào, ngay cả tôi.


Dạo sau này, Đông không gọi tôi là "chị", xưng "em"nữa mà xưng tên, rất dịu dàng. Lần đầu nghe Đông xưng tên, tôi hơi run rẩy. Hình như đã có điều gì mới lạ xuất hiện trong tình cảm giữa Đông và tôi? Có thể chưa phải là tình yêu nhưng không giản đơn là tình bạn. Đôi khi, Đông nói: "Cám ơn Vi nhiều lắm!". Tôi nhướn mắt nhìn. Đông tiếp: "Vì thật dễ chịu khi bên cạnh Vi!". Tôi cũng muốn nói với Đông như vậy. Nhưng im lặng.


Những truyện ngắn của Đông bắt đầu có mặt trên các báo. Giọng văn nao nao buồn, diễn tả một nỗi trống rỗng đến mênh mang khiến các cô cậu học trò tranh nhau tìm đọc. Có tiền nhuận bút, Đông nhắn tin rủ tôi đi ăn tiệm. Ở đó, đôi khi Đông uống rượu. Một ly, hai ly...Uống đến say mèm. Tôi phải dìu Đông ra tắc xi để đưa anh về nhà trọ. Ôi! Đông của tôi. Điều gì khiến anh day dứt đến thế? Hay là Đông đang yêu? Người đó là ai? Tim tôi chợt đau nhói...


Đông hỏi ý kiến tôi về các truyện ngắn. "Buồn quá!"- Tôi nói. "Sao vậy Đông?". Đông thở dài, im lặng quay đi nơi khác. Nhìn đôi mắt hoang hoải của Đông, tôi thương anh thắt lòng. Tôi rất muốn ôm anh, muốn được vuốt ve, được trao cho anh những cái hôn nóng bỏng. Như hai người yêu nhau. Nhưng hình như Đông lảng tránh. Một lần, không thể chế ngự mình, tôi ôm Đông, ghì chặt đầu anh xuống ngực, thì thầm: "Nào Đông... Hôn Vi đi... một lần thôi...". Vòng tay Đông siết qua vai tôi, chặt đến nghẹt thở. Môi anh gắn lên môi tôi. Hơi thở anh phả ra nóng hổi. Song, trong một tích tắc, Đông rùng mình, khẽ buông tôi ra, lắc đầu: "Xin lỗi! Đông ...Đông không thể!".


Sau lần đó, Đông biến mất. Không còn tin nhắn mỗi buổi sáng. Không có những cuộc gặp buổi chiều. Cái bàn trong góc của "Hòang hôn tím"cũng để trống. Các cuộc gọi của tôi luôn bị từ chối: "Số điện thọai này hiện nay không liên lạc được...". Trên Yahoo Messenger, nickname của Đông luôn tối...


Tôi vẫn lên sân thượng vào những buổi chiều đầy gió. Để hi vọng gió làm tan lõang nỗi buồn trong tôi. Có phải tôi đã vội vã trong mối quan hệ với Đông? Tôi làm Đông sợ khi bày tỏ tình cảm? Tôi đã tự huyễn hoặc mình về một tình yêu?


Tôi đã đến nhiều địa chỉ để dò hỏi tin tức Đông. Nhưng tất cả đều vô vọng. Ngay cả tòa báo nơi anh làm việc, người ta cũng trả lời tôi một cách thờ ơ: "Anh ấy chỉ là phóng viên tự do nên không có tên trong danh sách cơ quan".


Một năm sau. Tôi nhận được thư Đông. Thư tay. Ai đó bỏ trong thùng thư. Không có dấu bưu điện. Không có địa chỉ người gởi.


Tôi hấp tấp xé tọac cái phong bì nhàu nát, run rẩy đọc...


Những hàng chữ nhảy múa lọan xạ trước mắt tôi. Hóa ra, sự thực còn đau xót hơn những gì tôi tưởng: Đông là một người đồng tính. Cuộc sống của anh đầy ắp những trăn trở, bế tắc, lo âu, đau khổ...Và cô đơn đến tận cùng.


Đông thú nhận, anh không có cảm xúc với người khác giới. Anh không biết tại sao lại bị như vậy. Ngay từ nhỏ, anh đã thấy mình không giống đám bạn cùng lứa, dù mang hình hài một thằng con trai. Vì lẽ đó, Đông phải sống trong cảnh giác, luôn tìm mọi cách che dấu bản thân. Gặp tôi, ở bên tôi, anh cảm thấy rất vui vì được yêu thương, chia sẻ và tin cậy: "Thời gian bên Vi là quãng đời hạnh phúc và bình an nhất của Đông. Giống như một ngày lặng gió trong suốt những mùa gió mà Đông đã phải đi qua... ".


Đất dưới chân tôi như sụt xuống một mảng lớn. Tôi thấy mình chơi vơi như đang rơi xuống vực thẳm. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên má, nóng hổi và mặn chát.


Ôi! Đông yêu quí của tôi! Lẽ nào anh cứ phải sống mãi trong những mùa gió?


Tran Giao Thuy




Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xem tử vi ngày 22/03/2017 Thứ Tư của 12 cung hoàng đạo

Chú và Cháu

Đọc Truyện Nhật Ký Cưa Gái Voz Full

Chồng nhắn tin mừng nhân tình có bầu nhầm qua máy vợ và kế trả thù khiến 2 kẻ phản bội phải quỳ van xin

Xem tử vi ngày 31/03/2017 Thứ Sáu của 12 cung hoàng đạo