trước. Bệnh nghề nghiệp ấy mà. Đi đâu cũng mang theo máy ảnh. Vừa thấy hai đưa qua bờ hồ bác chụp luôn. Trông hai đứa đẹp đôi lắm.
Tiếng em lanh lảnh:
- Chúng cháu sắp cưới đâý bác ạ.
Người nhiếp ảnh già có chút sửng sốt:
- Bác lại tưởng hai đứa là sinh viên. Nhìn cậu này…
- Anh ấy đang làm thủ tục để cưới cháu.
- À, lớp trẻ bây giờ lãng mạn thế.
Em cười hì hì.
” Lãng mạn gì đâu bác ơi, cháu đang khổ sở vì cái gọi là lãng mạn mà bác nói đây”. Rất may là tôi không nói ra cái sự thật trần trũi ấy. Kiềm chế, kiềm chế. Tất cả vì cô dâu của tôi.
Tôi vẫn đứng ngây người nhìn em và người thợ chụp ảnh đã về hưu – mà cả tôi và em chưa từng quen biết – Em vẫn là một cô gái dễ gần như vậy. Em nhí nhảnh, em hồn nhiên và trẻ con.
Nhưng có điều thật lạ. Em trong mắt tôi tự nhiên thấy lạ mà quen quen . Cứ như là em mới gặp tôi ngày hôm qua. Hình ảnh em vẫn trong veo như ngày mới gặp, nhưng có chút gì đó bí ẩn mà tôi không thể nào đoán ra được.
Phải chăng đó là những cảm xúc lạ của những người sắp trở thành chú rể?
—
Ra về . Em không quên lấy phim tấm ảnh đó. Em nói là em sẽ rửa và cho chiếu vào ngày cưới của tôi và em. Em sưu tập rất nhiều ảnh về tôi. Ảnh lúc tôi mới bé xíu, lúc mới đi nhà trẻ rồi tiểu học, trung học cơ sở, phổ thông, đại học rồi đi làm. Ngay cả bức ảnh tôi bị em đắp nguyên một cái bánh ga tô lên mặt vào sinh nhật thứ 23 của tôi em cũng đòi mang đi. Có lẽ đó là bức ảnh xấu xí nhất của tôi. Gì chứ một thằng con trai 23 tuổi lại ăn trọn một cái bánh ga tô từ cô bạn gái sinh viên năm 2, cả khuôn mặt trắng toàn kem chỉ chừa hai cặp kính sáng loáng. Nhưng tôi cũng không thể quên được đó là sinh nhật hạnh phúc nhất mà tôi từng có. Một sinh nhật vừa tròn kỉ niệm 1 năm chúng tôi yêu nhau. Tối đó chỉ có tôi, em, chiếc bánh sinh nhật trên mặt tôi và tình yêu tôi dành cho em.
Em nói em lấy nhiều ảnh của tôi như vậy là muốn cho mọi người biết chồng của em là người như thế nào. Tôi chịu thua cái triết lí đấy của em.
—
Tôi dừng xe cạnh trước cổng sắt có dàn hoa giấy quen thuộc.
- Sao đã tới nhà em rồi à. Nhanh thế. – em phụng phịu.
- Thế lên đây vợ , anh trở về nhà anh. – Tôi chọc em.
- Xí, ai cần.
- Không cần mà chẳng phải cần à.
- Không nói chuyện với anh nữa. 10 giờ rồi anh về kẻo muộn.
- Thế không mời chồng vào nhà nói chuyện với nhạc phụ, nhạc mẫu à?
- Vâng, thế để em chạy vào gọi bố mẹ em dậy cho anh nói chuyện nhé.
- Thôi, chọc em tí mà cũng định vào nhà thật.
- Thì em cũng chọc lại anh mà anh cũng tưởng là thật.- Em cười khúc khích.
- Em cứ chọc anh nữa đi. Bao giờ là vợ anh thì…Á…- Đây là cái véo tay thứ 4, Vợ ơi là vợ.
- Cho anh chừa cái tội định bắt nạt em.
Em lè lưỡi chọc tôi.
- Em véo tay anh cái thứ tư rồi đấy nhé.
- Còn đây là cái cuối.
Em bất ngờ ôm cổ tôi, đặt khẽ lên môi tôi nụ hôn cuối ngày. Ngọt ngào và hạnh phúc.
++
Thứ tư, tôi và em vẫn trên chiếc xe đạp cọc cạch. Tôi trở em đi mời những người bạn của tôi. Khỏi phải nói họ ngạc nhiên tới cỡ nào. Từ trước tới giờ khó mà thấy tôi đi xe máy chứ đừng nói là xe đạp, mà lại là đời 90. Đâu ai biết để thuê được cái xe này tôi đã phải phóng xe ra tận ngoại ô thành phố suốt cả buổi sáng mới tìm được cái xe ưng ý nhất. Còn cả mấy bộ quần áo nữa, tôi đã phải đặt riêng một tiệm may để có được 3 bộ như thế này. Gì chứ có lật tung cả thành phố nên cũng không tìm được một cái quần tây âu đời cũ như lời em nói.
Tất cả là vì cô dâu của tôi. Tôi vẫn lẩm nhẩm câu nói đấy trong đầu như là một vũ khí lợi hại từ cái nhìn của mấy đứa bạn. Thật ra thì tôi toàn được khen suốt. Nào là lãng mạn như phim Hàn Quốc, trông rất thư sinh, đậm đà bản sắc Việt.12»
Đánh giá
Tiếng em lanh lảnh:
- Chúng cháu sắp cưới đâý bác ạ.
Người nhiếp ảnh già có chút sửng sốt:
- Bác lại tưởng hai đứa là sinh viên. Nhìn cậu này…
- Anh ấy đang làm thủ tục để cưới cháu.
- À, lớp trẻ bây giờ lãng mạn thế.
Em cười hì hì.
” Lãng mạn gì đâu bác ơi, cháu đang khổ sở vì cái gọi là lãng mạn mà bác nói đây”. Rất may là tôi không nói ra cái sự thật trần trũi ấy. Kiềm chế, kiềm chế. Tất cả vì cô dâu của tôi.
Tôi vẫn đứng ngây người nhìn em và người thợ chụp ảnh đã về hưu – mà cả tôi và em chưa từng quen biết – Em vẫn là một cô gái dễ gần như vậy. Em nhí nhảnh, em hồn nhiên và trẻ con.
Nhưng có điều thật lạ. Em trong mắt tôi tự nhiên thấy lạ mà quen quen . Cứ như là em mới gặp tôi ngày hôm qua. Hình ảnh em vẫn trong veo như ngày mới gặp, nhưng có chút gì đó bí ẩn mà tôi không thể nào đoán ra được.
Phải chăng đó là những cảm xúc lạ của những người sắp trở thành chú rể?
—
Ra về . Em không quên lấy phim tấm ảnh đó. Em nói là em sẽ rửa và cho chiếu vào ngày cưới của tôi và em. Em sưu tập rất nhiều ảnh về tôi. Ảnh lúc tôi mới bé xíu, lúc mới đi nhà trẻ rồi tiểu học, trung học cơ sở, phổ thông, đại học rồi đi làm. Ngay cả bức ảnh tôi bị em đắp nguyên một cái bánh ga tô lên mặt vào sinh nhật thứ 23 của tôi em cũng đòi mang đi. Có lẽ đó là bức ảnh xấu xí nhất của tôi. Gì chứ một thằng con trai 23 tuổi lại ăn trọn một cái bánh ga tô từ cô bạn gái sinh viên năm 2, cả khuôn mặt trắng toàn kem chỉ chừa hai cặp kính sáng loáng. Nhưng tôi cũng không thể quên được đó là sinh nhật hạnh phúc nhất mà tôi từng có. Một sinh nhật vừa tròn kỉ niệm 1 năm chúng tôi yêu nhau. Tối đó chỉ có tôi, em, chiếc bánh sinh nhật trên mặt tôi và tình yêu tôi dành cho em.
Em nói em lấy nhiều ảnh của tôi như vậy là muốn cho mọi người biết chồng của em là người như thế nào. Tôi chịu thua cái triết lí đấy của em.
—
Tôi dừng xe cạnh trước cổng sắt có dàn hoa giấy quen thuộc.
- Sao đã tới nhà em rồi à. Nhanh thế. – em phụng phịu.
- Thế lên đây vợ , anh trở về nhà anh. – Tôi chọc em.
- Xí, ai cần.
- Không cần mà chẳng phải cần à.
- Không nói chuyện với anh nữa. 10 giờ rồi anh về kẻo muộn.
- Thế không mời chồng vào nhà nói chuyện với nhạc phụ, nhạc mẫu à?
- Vâng, thế để em chạy vào gọi bố mẹ em dậy cho anh nói chuyện nhé.
- Thôi, chọc em tí mà cũng định vào nhà thật.
- Thì em cũng chọc lại anh mà anh cũng tưởng là thật.- Em cười khúc khích.
- Em cứ chọc anh nữa đi. Bao giờ là vợ anh thì…Á…- Đây là cái véo tay thứ 4, Vợ ơi là vợ.
- Cho anh chừa cái tội định bắt nạt em.
Em lè lưỡi chọc tôi.
- Em véo tay anh cái thứ tư rồi đấy nhé.
- Còn đây là cái cuối.
Em bất ngờ ôm cổ tôi, đặt khẽ lên môi tôi nụ hôn cuối ngày. Ngọt ngào và hạnh phúc.
++
Thứ tư, tôi và em vẫn trên chiếc xe đạp cọc cạch. Tôi trở em đi mời những người bạn của tôi. Khỏi phải nói họ ngạc nhiên tới cỡ nào. Từ trước tới giờ khó mà thấy tôi đi xe máy chứ đừng nói là xe đạp, mà lại là đời 90. Đâu ai biết để thuê được cái xe này tôi đã phải phóng xe ra tận ngoại ô thành phố suốt cả buổi sáng mới tìm được cái xe ưng ý nhất. Còn cả mấy bộ quần áo nữa, tôi đã phải đặt riêng một tiệm may để có được 3 bộ như thế này. Gì chứ có lật tung cả thành phố nên cũng không tìm được một cái quần tây âu đời cũ như lời em nói.
Tất cả là vì cô dâu của tôi. Tôi vẫn lẩm nhẩm câu nói đấy trong đầu như là một vũ khí lợi hại từ cái nhìn của mấy đứa bạn. Thật ra thì tôi toàn được khen suốt. Nào là lãng mạn như phim Hàn Quốc, trông rất thư sinh, đậm đà bản sắc Việt.12»
Đánh giá