Có Bao Giờ Trong Giấc Mơ, Em Nghĩ Đến Anh? - Truyện Ngắn - Đọc Truyện - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt

Có Bao Giờ Trong Giấc Mơ, Em Nghĩ Đến Anh? - Truyện Ngắn - Đọc Truyện (xem 48)

Có Bao Giờ Trong Giấc Mơ, Em Nghĩ Đến Anh? - Truyện Ngắn - Đọc Truyện

u, nhưng bên tai tôi vẫn còn nghe giọng ai đó khẽ nói với tôi:

- Anh đọc nhật ký của em à?

Tôi khẽ trả lời trong vô thức:

-Ờ, vô tình thôi
........

Tôi mở mắt mình ra và điều bất ngờ khiến tôi không tin vào mắt mình:

- Anh đang mơ sao? Vách ngăn đâu rồi?

Cô ấy không nói gì mà hỏi lại tôi:

- Có phải, mỗi lần nhìn em, anh hay hỏi em 'có bao giờ trong giấc mơ, em nghĩ đến anh?'

Tôi đỏ mặt mình và trách cô ấy:

- Em đọc nhật ký anh à?

- Như anh thôi, huề nhé!Cô ấy nói tiếp:

- Mà anh giấu kỹ quá, em quét dọn và vô tình thấy dưới đáy trong ngăn kéo tủ! Không ngờ anh lãng mạn như vậy?

Tôi cười:

- Hôm nay em uống lộn thuốc rồi à! Sao lại nhiều chuyện như vậy? Hay là em say nắng anh? Em không biết là lúc anh còn học đại học, có cả khối cô gái theo anh, nhưng anh chưa bao giờ để ý tới đó, em biết không?

Cô ấy cười hả hê, ném quyển nhật ký về phía tôi. Tôi nhận ra quyển nhật ký của mình. Và tôi biết rằng cô ấy đã đọc hết những gì tôi viết trong đó, và những lời nói vừa rồi chỉ là khoa trương. Bởi vì thời sinh viên đại học, tôi chẳng qua là một tên mọt sách ham học, chưa bao giờ yêu một cô gái nào.Cô ấy lại gần tôi hơn và khẽ ngồi xuống chống cằm lên giường. Cô ấy trầm ngâm một lúc và thì thầm:

- Chắc là anh không để ý tới em...

Nghe những lời như vậy, tôi có cảm giác như đã từng nghe giọng nói ở đâu đó lâu rồi. Có lẽ tiếng nói ấy có ấn tượng mạnh với tôi rất lâu, nhưng nhất thời tôi không nhớ ra được. Tôi nhìn kỹ cô ấy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn kỹ cô ấy từ khi cưới cô ấy đến giờ. Tôi chợt nhớ ra một khoảng khắc, mà có lẽ trong đời tôi khó mà quên được.

Noel năm đó, khi tôi là sinh viên năm cuối, có một cô gái đeo một cặp kính dày cọm với hai cái bím tóc rất dễ thương. Cô gái đó chặn đường tôi và gửi tôi một tấm thiệp noel, tôi bỡ ngỡ nhưng tôi không đón nhận, tôi gạt qua một bên:

- Thôi khỏi, cám ơn nhé!

Cô gái đó lại chặn đường tôi và nói với một vẻ nài nỉ:

- Chỉ là một tấm thiệp làm kỷ niệm thôi anh, anh nhận cho em vui được không?

Tôi vội đi và quay lại cười với cô ấy một lần rồi đi thẳng ra trường, để lại cô gái đó đứng thẫn thờ.Giờ thì tôi mới nhận ra cô gái ấy chính là vợ tôi. Nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm.

- Em.. cô học sinh kính cận, và hai bím tóc.. phải ko?

Cô ấy gật đầu và tựa vào tôi:

- Lúc đó em thất vọng, nhưng em chưa bao giờ bỏ cuộc...

Tôi chợt thất thần. Rồi nhủ thầm: 'Có lẽ em không biết, lúc đó cha anh vừa qua đời, kinh tế khó khăn lắm! Nên anh không dám nhận bất cứ tình cảm của ai... sau ngày hôm đó anh vẫn nhớ tới cô gái kinh cận đó, bằng chứng là tới giờ anh vẫn chưa quên được khuôn mặt đó'.Thì ra tôi đã sống trong hạnh phúc nhưng tôi chưa bao giờ nhận biết được. Còn cô ấy, vợ tôi đã vượt qua được giây phút đau khổ trước kia và sống lại. Tôi đặt lên môi cô ấy một nụ hôn kéo dài và lặng lẽ không nói gì. Và từ đó vách ngăn đã không còn tồn tại trong hai chúng tôi.
Nguồn: Zing

Đánh giá

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hôn Ước Quái Dị

Coi thường vợ xấu, giờ muốn giữ cũng không kịp nữa rồi

Sau chia ly, gắng đừng lụy bi…

40 ảnh bìa Facebook đẹp mới nhất - Cover FB

Truyện Nước Mắt Của Mưa