Chuyện tình của hoa sưa - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt
Disneyland 1972 Love the old s

Chuyện tình của hoa sưa (xem 39)

Chuyện tình của hoa sưa

Chuyện tình của hoa sưa

Theo dõi
“Có một góc nhỏ giữa lòng thủ đô, mỗi năm một lần hoa về, để mưa hát khúc tình tự với cỏ cây, để nắng gió đi qua cũng dịu dàng để em đi qua ngày tháng vẫn chẳng thể nguôi thương nhớ anh…”

Tôi nhớ, cách đây ba năm người yêu cô bạn tôi gửi vào máy nó một tin nhắn rất lãng mạn: “Tháng ba, hương hoa sữa vào tận cửa sổ phòng em, mang theo nỗi nhớ của anh. Xin cho tình đầu của đôi ta mãi tinh khôi như sắc trắng của hoa sữa...'
Tải ảnh gốc
.

Tin nhắn trên điện thoại, không có dấu. Tôi với cô bạn lăn ra cười, không hiểu anh chàng bói đâu ra hoa sữa vào tháng ba, nhắn tin chọc quê thì nhận được câu trả lời: “Dốt ạ, anh bảo hoa sưa chứ có phải hoa sữa đâu. Em lên dọc đường Thanh Niên mà xem. Hoa nở trắng muốt, rụng phủ kín cả lối đi”. Hai đứa nhà quê vội dắt xe đi lên đường Thanh Niên để… mở rộng tầm mắt.

Hôm đấy trời vừa mưa xong, dọc đường Thanh Niên rải đầy hoa trắng. Chỉ một làn gió xuân nhẹ nhàng làm động thôi là ngàn đóa hoa tựa ngàn đôi cánh rơi rụng trên mặt đất. Chút nắng vàng rực rỡ ngoài kia cũng trở nên dịu dàng đến lạ khi bước vào phố mùa hoa sưa. Tôi chợt thấy nao lòng với cảm giác thời gian như ngừng lại, cả đất trời còn mình ta với sắc trắng tinh khôi tắm đẫm tình ý của xuân tháng ba.

Từ dạo đó tôi biết thêm một loài hoa đẹp giữa lòng thủ đô. Loài hoa mang cái tên đến lạ: hoa sưa. Một đôi người vì nhầm tưởng hay vì ý thích mà còn gọi nó là hoa xưa. Nhưng tôi vẫn thích cái tên “sưa” hơn. Hoa sưa nở và rụng chỉ trong một tháng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả tán lá xanh um tùm bỗng bừng lên sắc trắng khiến người qua đường phải ngỡ ngàng dừng chân tự hỏi: “Phải chăng đất trời đã chọn lấy riêng một loài hoa này để thả xuống lòng thủ đô sắc xuân ngọt ngào”. Cứ thế, đứng lặng… ngẩn ngơ…
Tôi thích nhất là vác chiếc máy ảnh cũ kỹ lang thang trên các con phố ngắm hoa sưa và mơ mộng vẩn vơ. Trong những lần lang thang một mình như thế, tôi có thói quen dừng chân bên gánh hàng rong của một bà cụ. Không hiểu sao cứ thấy mái tóc bạc phơ của bà có một nét gì đấy đồng điệu với con phố, bờ tường cũ, gốc sưa phủ đầy hoa sau cơn mưa. Tất cả như một bức tranh theo trường phái cổ điển, gợi nhắc đến một Hà Nội hoa mộng xưa cũ mà tôi – một đứa con gái tỉnh lẻ đã thấy rất nhiều trong thơ văn và âm nhạc, khác xa Hà Nội ồn ào, bụi bặm bên ngoài tán hoa sưa kia.

Gánh hàng của bà cụ chỉ có ấm chè xanh, sữa đậu nành, nước giải khát và đôi ba thức quà vặt. Thú thực ngoài món cóc dầm, xoài dầm thì tôi chả thấy có gì đặc biệt cả. Ít lâu, khi đã thành khách quen tôi mới đề nghị:

- Con thích uống cà phê, bà có nước nóng. Hôm nào con mang ra, bà pha giúp con nhé, con vẫn gửi tiền nước như thường.

Bà cụ cười hiền lành:

- Cứ đưa ra đây bà pha cho, tiền nong gì. Riêng cái khoản chi cho cóc dầm của con cũng đủ giúp bà kiếm bao nhiêu tiền rồi.

Tôi cười tít cả mắt lại. Sau hôm đó, mỗi lần đến tôi lại uống cà phê tự mang theo, gọi thêm một đĩa hoa quả dầm to tướng, ngồi vừa nhâm nhi cà phê, vừa ăn vừa ngắm phố. Về sau tôi còn gửi hẳn túi cà phê trong cái thúng lẫn lộn mấy thức quà vặt của bà cụ.

Sang năm thứ hai, tôi gặp anh trên con đường hoa sưa, trong một ngày mưa lất phất. Chúng tôi đi tản bộ ngược chiều nhau. Tôi mải mê chụp ảnh, không để ý, đến khi rửa cuộn phim mới biết anh có mặt trong một đôi bức hình. Trong ảnh, anh quay lưng lại với ống kính, đứng tư lự nhìn lên tán lá rất lâu. Tôi bỗng thấy một cảm giác gần gũi đến lạ. Sau hôm đấy chúng tôi còn chạm mặt nhau vài lần nữa, cũng trên con đường ấy, thong thả đi ngược chiều nhau. Không hiểu vô tình hay hữu ý mà chúng tôi bắt đầu gật đầu chào nhau mỗi lần đi qua. Tuy nhiên anh không bắt chuyện, tôi cũng chẳng chờ đợi điều đó. Đối với tôi, cái gật đầu chào trong im lặng ấy thật… dễ chịu.

Tôi vốn là đứa biết ăn nói, bởi vậy rất hiếm người cho tôi cảm giác cuốn hút khi trò chuyện cùng. Đôi khi tôi cũng phát chán lên với cái vai trò nói chuyện của mình. Đấy là chưa kể lối bắt chuyện làm quen, tán tỉnh chán ngắt của mấy anh chàng. Họ cứ nghĩ nói những lời hoa lá là ghi điểm hay sao ấy. Thế nên, cứ để yên mọi thứ nhẹ nhàng thi vị như thế, còn hơn là một lần trò chuyện rồi chả còn gì để mơ mộng.

Có lẽ, chúng tôi sẽ mãi chỉ là những người xa lạ đi qua nhau như thế, nếu không có một lần tình cờ. Sau khi lang thang chán, tôi dừng chân ở gánh hàng rong của bà cụ như thường lệ. Tôi khá ngạc nhiên khi thấy anh ngồi đó với… cốc cà phê. Nhìn thấy tôi, bà cụ cười bảo với anh:

- Đấy, cà phê của cô cháu gái này đấy.

Anh nhìn tôi reo lên:

- A, là… cô bé. Đúng là có duyên thật.

Tôi mỉm cười, gật đầu chào anh, thầm nghĩ “Duyên gì chứ” – lại bắt đầu thói quen góc cạnh của mình. Tôi định lờ anh đi, như trước nay vẫn thế, nhưng phải nhanh chóng thừa nhận khả năng bắt chuyện của anh. Không phải những lời hoa mỹ, sáo rỗng, rất thành thật, giản dị nhưng cũng rất tự tin. Lần đầu tiên cái tính đa nghi như tào tháo
Tải ảnh gốc
của tôi bị nhấn chìm xuống, thay vào đó là sự quý mến đến kỳ lạ với người con trai mới gặp.
Rồi tôi yêu anh, hiển nhiên và nhanh chóng đến mức tôi không một phút băn khoăn xem liệu có phải mình đang rơi vào trò đùa nào đấy của một chàng trai Hà thành đào hoa hay không. Anh có lắm tài lẻ, và đích thực là một chàng trai Hà thành đào hoa, nhưng may mắn cho một cô nàng tỉnh lẻ như tôi, anh không hề có ý định kéo tôi vào một cuộc chơi ngắn nào cả. Tuy nhiên, điều làm tôi thực sự yêu anh chính là tính nghiêm túc, người lớn và rất biết nhường nhịn. Nếu không có những đức tính đó, anh không đời nào có thể chịu đựng được sự bướng bỉnh, cứng đầu và ngang như cua của tôi.

Tôi thích cảm giác yên lặng cùng anh đi dưới những hàng cây, con phố cũ kỹ của Hà Nội, thích được nghe anh gọi là “cô bé”, thích cái nắm tay nhẹ nhàng giữa ngày mùa đông, thích nụ cười rạng rỡ của anh trong một chiều mưa u ám… và thích nhất là đôi mắt anh. Đôi mắt sâu thăm thẳm mà mỗi lần nhìn vào đó tôi lại ngỡ như mình lạc vào đại dương mênh mông. Tôi say mê đôi mắt ấy.

Một năm sau, anh ra trường, đi làm. Rồi một hôm anh ngỏ ý mời tôi về nhà chơi. Tôi xem đó như là dấu hiệu cho một lời hẹn ước, hạnh phúc và hồi hộp chờ đến ngày hẹn.

Chiếc xe dừng lại ở một cánh cổng rất lớn, nhưng những gì tôi thấy bên sau hàng rào mới thật đáng ngưỡng mộ. Tôi mất mấy giây đứng lặng trước ngôi nhà năm tầng đồ sộ, đứng sừng sững giữa khuôn viên là vườn cây cảnh được chăm sóc, tỉa tót cẩn thận. Một năm quen nhau, chúng tôi chưa kể gì nhiều về gia đình. Phần anh tôi không rõ, riêng tôi rất ít khi nói chuyện nhà ra ngoài. Nhìn anh, tôi cứ nghĩ chắc gia đình cũng chỉ khá hơn nhà tôi một chút thôi. Nhưng không, nhìn ngôi nhà, tôi bỗng có cảm giác mình như một cô nàng nhà quê chính hiệu, nói một cách lãng mạn thì chả khác gì cô bé lọ lem lạc vào cung điện của hoàng tử. Anh nắm lấy bàn tay tôi, nhìn trìu mến như thể hiểu được điều tôi nghĩ. Tôi hít một hơi dài, yên tâm hơn một chút, đi theo anh vào nhà.

Bố mẹ anh đang ngồi ở phòng kh

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Tán Gái Cùng Cơ Quan Voz Full

A Teen Love Story

Chiếc balo đựng đầy hạnh phúc

Chim sẻ ban mai

Xem tử vi ngày 25/03/2017 Thứ Bảy của 12 cung hoàng đạo