Chàng trai của mặt trời - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Chàng trai của mặt trời (xem 35)

Chàng trai của mặt trời

iúp đỡ bạn ấy nhé! 
Tiếng nói liến thoắng của cô giáo khiến Thiên bất chợt… tỉnh giấc vì cơn buồn ngủ buổi sáng đã cám dỗ Thiên suốt từ ban nãy đến giờ. 'Đông Minh, cái tên quen thuộc đến kì lạ trong tiềm thức mình'. Thiên tự nhủ thầm rồi ngước mắt lên. Là đôi mắt ấy, đôi mắt sâu thẳm kia đang nhìn chằm chằm vào Thiên như muốn xuyên thấu hết tất cả những suy nghĩ của người đối diện. Đông Minh mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng hệt như thiên thần ấy dường như vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Tan học. Thiên ngồi cùng Đông Minh trên suốt chặng đường xe bus về nhà nhưng Thiên chẳng thể nói một câu gì. Nó cứ muốn nói một điều gì đó, nhưng rồi để lí trí nhắc lại, rồi thôi và rồi bỏ đi tất cả. Đông Minh nhìn nó, mỉm cười như bắt đầu một câu chuyện mà đã hơn hai năm nay Thiên đã không thể nghe được giọng nói ấy:

- Cậu dạo này thế nào rồi ?

- Ổn. Thiên lạnh lùng đáp lại.

- Trời ơi! Từ lúc nào mà cậu tiết kiệm lời nói thế hả? Gặp tớ mà cậu không thèm hỏi thăm một câu nữa.

Đáng lẽ ra cậu phải hỏi tớ rằng : 'Sao cậu ăn gì mà dạo này gầy thế, béo thế ?', 'Sao dạo này cậu đẹp trai thế?'…

- Cậu trốn đi đâu vậy?

- Hả? Tớ trốn đi đâu đâu, tớ ở nhà tớ…

- Tớ hỏi cậu là đã trốn đi đâu? Cậu trốn đi đâu mà sao tớ không thể nhắn tin, không thể gọi cho cậu, ngay cả những lúc tớ mệt mỏi nhất? Cậu là đồ tồi, tồi lắm, cậu biết không ?

Thiên nhìn thẳng vào mắt Đông Minh, đôi mắt đã nhòe đến mờ đi tự lúc nào. Lần đầu tiên, Thiên rơi nước mắt trước mặt cậu ấy. Thiên không muốn, nhưng sao những dòng mặn chát ấy cứ thi nhau chảy xuống như muốn phản chủ của nó.

Đông Minh mỉm cười, lấy tay xoa đầu Thiên như thể Thiên là một cô gái bé bỏng nhất thế gian này vậy. Giọng nói, đôi mắt, và cả những dòng nước mắt tội nghiệp rơi vì ai kia bất giác khiến Đông Minh động lòng.

Hắn biết phải nói thế nào đây, chẳng lẽ hắn phải thừa nhận với Thiên rằng, trong suốt khoảng thời gian hai năm dài đằng đẵng ấy, gia đình Đông Minh đã tan vỡ, Thiên sống trong sự giành giật của bố mẹ. Với Đông Minh, đó đã là quá khứ, một quá khứ đã thành vết nứt và mãi không thể nào phục hồi lại được.

Đông Minh chuyển ra sống tự lập bên ngoài. Hắn thuê một phòng trọ nhỏ đủ sống với công việc part-time làm nhân viên bán sách ở siêu thị. Cuộc sống dù khá chật vật nhưng hắn nghĩ rằng hắn sẽ ổn thôi. Ít nhất là hắn sẽ không bao giờ phải hứng chịu những lời lẽ chua chát từ gia đình rạn vỡ kia của hắn nữa.

***

- Này! Bài tập này tớ đã giảng giải bao nhiêu lần rồi mà sao cậu vẫn làm sai thế hả?

- Kì lạ thật! Tớ đã làm đúng theo hướng dẫn của cậu rồi mà! Chắc cậu… chỉ sai rồi đó!

- Sai sai cái gì? Cậu đúng là… là… con cừu béo chỉ biết ăn mãi thôi!

- Cậu nói cái gì? Ai là cừu béo? Tớ mà là cừu béo tên Một thì cậu là cừu béo tên Hai đó đấy!

Thiên lè lưỡi trước tiếng la oai oái của Đông Minh. Đôi lúc, Thiên cũng phải thừa nhận cái sự mau quên của mình đã làm chậm đi tiến trình học nhóm của cả hai đứa, mà thực sự Thiên có muốn thế đâu. Nếu như Đông Minh không quay trở về thì chắc hẳn Thiên vẫn sẽ luôn ngờ nghệch như thế. Đôi lúc, Thiên cũng chẳng hiểu nổi mối quan hệ giữa Thiên và Đông Minh là gì. Đông Minh bước vào đời Thiên một cách kì lạ, ra đi kì lạ và trở về cũng kì lạ nốt – hệt như một chàng trai của mặt trời với nụ cười ấm áp sương mai.

- Này! Chiều nay đi ăn kem sô cô la trên đường Z không? Tớ nghe nói ở đó có quán mới mở ngon lắm!

- Chiều nay tớ bận đi học thêm Toán rồi. Thiên lắc đầu. Cơ mà suốt hơn hai năm nay cậu… vẫn chưa có bạn gái à? Đi chung với tớ hoài cậu sẽ… ế đấy!

- Haizz, chắc là do tớ 'xấu trai', 'học dở', đã vậy lại còn nói chuyện kém duyên.

- Vớ vẩn! Cậu mà không lo đi kiếm girlfriend là tớ… kiếm hộ cho cậu luôn đấy!

- Ừ! Cậu giúp tớ thử xem. Tớ cô đơn mãi cũng chán rồi này !Haha

Đông Minh bật cười. Nghĩ đến điều đó, Thiên bất giác mỉm cười nhưng sao thấy lòng trống rỗng lạ. Có cái gì đó khiến Thiên không được vui. Sáng nào cũng đi xe buýt cùng nhau, chiều nào cũng lăng xăng chạy học nhóm cùng, tối nào cũng nhắn tin hỏi xem đứa này đã đủ chưa, đứa kia đã làm bài tập chưa. Đông Minh đã trở về nhưng sao Thiên vẫn cảm thấy có một khoảng cách vô hình nào đó khiến cả hai trở nên xa lạ quá. Có phải vì Thiên đã quá ích kỉ khi luôn muốn giữ Đông Minh bên mình, hay là đã đến lúc Thiên cần thật sự chấp nhận buông tay?12»


Đánh giá

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thơ Radio: Mình hiểu nhau thêm một chút được không em?

Lý do người mẹ già làm mâm cơm cúng chỉ toàn rau má khiến ai cũng khóc

Bị nhà chồng đuổi, cô gái xin ở nhờ nhà bà cụ bán tào phớ

Mẹ già hóa điên, con cái bỏ đi hết chỉ còn cô con dâu hầu hạ 14 năm

Rồi đôi lúc ta sẽ vẫn ổn với cuộc sống độc thân của mình