(ThichDocTruuen.Yn.Lt) – Anh là đồ bất tài, vô dụng, làm khổ mẹ con tôi!
Nó đưa đôi mắt buồn bã về phía bố. Bao nhiêu năm nay, từ khi sinh ra cho đến lúc biết nhận thức, ngày nào nó cũng nghe mẹ nói câu ấy với bố đến dăm ba lần. Bố nó, mỗi lần nghe mẹ nói như thế, chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà thôi. Có lẽ, bố cũng nhận thấy là mẹ nói đúng. Nhưng trong thâm tâm nó, chưa bao giờ nó nghĩ bố nó một người bất tài, vô dụng. Bố trong nó, luôn là người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ và vĩ đại, bảo vệ nó bất cứ khi nào nó cần.
Bố nó bị mất việc cũng đã hơn hai năm nay rồi. Bố cũng đã rải đơn xin việc khắp nơi nhưng chẳng thấy nơi nào gọi đi làm hết cả. Cũng không thể ở nhà mãi, bố đành đi làm mấy việc lặt vặt. Và gia đình nó bắt đầu lục đục từ đấy.
Công việc của bố ít hơn nên bố đi làm về hoặc những ngày không có việc thường ở nhà dọn dẹp nhà cửa, cơm nước, đưa đón nó đi học và chơi với nó. Mẹ nó cứ đi làm về là kiếm cớ gây sự với bố nó. Chuyện gì không vừa ý mẹ cũng mang ra đổ lỗi cho bố được. Từ đĩa rau luộc không được xanh, chiếc váy bố là cho mẹ không được thẳng thớm.
Mẹ chỉ nghe bố nói chứ không bao giờ nói lại mẹ bất cứ câu nào. Khổ nỗi, bố cứ thấy mẹ im lặng là y như rằng lấn lướt bố hơn. Nó thương bố lắm, với nó, bố luôn là người vĩ đại. Chỉ có điều, chuyện bố mẹ là chuyện người lớn, nó không được quyền xen vào. Mẹ đã nói với nó như vậy. Nhưng nó đã 10 tuổi rồi cờ mà. Và ngày hôm đó…
– Ly thân đi trong lúc đợi tòa gọi. Tôi không thể nào sống với một người chồng kém cỏi như anh nữa.
Mẹ vừa nói, vừa kéo vali và theo cả nó ra khỏi nhà.
– Không, con không đi đâu, con muốn ở nhà! – Nó vùng tay ra, hét lên
– Con không thương mẹ, con không nghe lời mẹ đúng không? – Mẹ nhìn nó giận giữ
Nó im lặng cúi đầu, chẳng cần mẹ kéo tay, nó lẽo đẽo đi theo mẹ. Nó không dám nhìn bố, nó sợ bố sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi của nó.
Căn nhà mà mẹ và nó chuyển đến vô cùng to đẹp, còn có cả người giúp việc nữa. Nó sững sờ khi thấy mẹ ôm hôn một người đàn ông khác. Ông ta nhìn nó, mỉm cười:
– Chào cháu, bắt đầu từ hôm nay cháu và mẹ sẽ sống ở đây với chú. Chú sẽ chăm sóc cho mẹ con cháu nhé!
Nó bắt đầu hiểu ra câu chuyện. Mẹ nó đã có người khác hơn bố và từ hôm nay, nó sẽ sống ở đây với mẹ và người đàn ông lạ mà rất có thể sẽ thành bố thứ 2 của nó kia. Đêm đó, nằm trong căn phòng rộng hơn, giường đệm êm ái hơn giường ở nhà của nó nhưng nó chẳng thấy thích tẹo nào. Nó nhớ bố, không biết bố giờ này đang làm gì. Hàng ngày, trước khi đi ngủ, bố đều qua hôn lên trán nó. Bây giờ không có nụ hôn đó, nó không ngủ được. Nó khóc.
Mẹ ngày nào cũng đi với người đàn ông đó, nó đi học có người đón và về nhà chỉ có một mình. Nó nhớ những bữa cơm bố nấu, nhớ những ngày bố đón đưa nó đi học. Mẹ có nguồn quan tâm mới rồi và chẳng để ý gì đến nó nữa. Nó không muốn sống như thế này nữa. Nó muốn về nhà…
Nhân lúc bà giúp việc không để ý, nó chạy ra ngoài cửa, vác theo cái balo nhỏ quần áo. Nó dùng số tiền mẹ cho nó tiêu vặt hàng ngày, nó gọi taxi về với bố.
Thấy bố đang ngồi trầm ngâm ở cửa, nó lao vào, ôm chặt lấy bố khóc nức nở. Nó nhớ bố, nhớ bố lắm. Bố nó gầy đi nhiều, nó ôm là biết, mắt cũng thâm cuồng vì mất ngủ.
– Cho con ở với bố nhé!
Ảnh minh họa
Nó vừa dứt lời thì mẹ nó xuất hiện. Chắc về nhà không thấy nó, mẹ biết ngay là nó đến đây với bố nên tới đây tìm. Mà nó còn nơi nào để về ngoài nhà đâu. Kéo nó ra khỏi bố, mẹ quát lên:
– Con muốn sống cảnh đầu đường xó chợ ư? Về ngày với mẹ!
– Không, con không đi. Con sẽ ở lại đây với bố. Dù có thế nào, con cũng không rời khỏi bố đâu! – Nó hét lên
Nó ôm chặt cổ bố nó. Kéo nó ra không được, mẹ nó đùng đùng bỏ đi. Trước khi đi, mẹ nó còn nói đã có quyết định của toàn án và mẹ sẽ dành bằng được quyền nuôi nó. Nó nghe thấy chứ, nhưng nó sẽ không ở với mẹ đâu. Nó không muốn sống với người lạ. Dù cho bố có nghèo, nó cũng sẽ ở với bố, chỉ bố mà thôi. Nó nhìn bố mỉm cười. Bố ôm chặt nó vào lòng. Nó muốn ở với bố vì đơn giản, bố đã dành tất cả những gì mình có cho nó, quan tâm, yêu thương nó.
The post Bỏ cuộc sống sung sướng với mẹ, cô bé 10 tuổi chấp nhận ở cảnh đầu đường xó chợ với bố chỉ vì lý do đơn giản này… appeared first on .