Bến đò xưa - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt

Bến đò xưa (xem 21)

Bến đò xưa

ồng vì cô nhưng bây giờ, dưới cái cổng ấy có một bé trai giống anh như tạc đang nhìn cô với ánh mắt tò mò. Cô đoán là con anh, khi cô nheo mắt cười với nó thì anh và Mai – vợ anh xuất hiện ở khoảng sân. Mai mừng rỡ khi nhận ra cô, không ngớt xuýt xoa là bất ngờ quá!
Buổi trưa hôm đó, anh giành phần làm bếp để cho cô và Mai trò chuyện. Mai tâm sự bây giờ Mai là cô giáo cấp một, sáng hai vợ chồng đi dạy, thằng nhóc có ông bà trông giúp, chiều thì lo chăm sóc vườn trái cây. Mai khoe trái cây bây giờ có giá lắm và làm vườn cũng không vất vả như xưa. Vừa nói, Mai vừa vuốt cánh tay cô nói sao mà cô đẹp hoài với thời gian trong khi mình nhanh già. Khi cô hỏi Mai cuộc sống thế nào, Mai ngượng ngùng mắc cỡ rồi nói:
- Có chuyện này mình ngại nói với Thuỳ nhưng đây là lời thật của lòng. Cảm ơn Thùy tặng cho mình cái hạnh phúc bé nhỏ này. Ngày xưa, tại mẹ chồng mình bệnh nên giục anh ấy cưới vợ gấp, mình biết anh ấy thương Thùy lắm nhưng mình không buồn bởi anh ấy là người chồng, người cha tốt, với mình, như thế là đủ.
Cô bảo bạn không nên nói như thế nhưng cô nghe tự ái được vuốt ve. Cô đoán không sai mà, cô tin mình mới mãi là người anh yêu.
Bữa cơm trưa hôm ấy rất vui vẻ, đầm ấm dù cô cố cầm nước mắt khi ăn món gà do anh nấu, không ngờ anh còn nhớ rõ sở thích cho rau răm vào gà kho. Nhưng lúc bắt gặp ánh mắt long lanh của Mai gắp thức ăn cho anh và con họ, điều đó cô chưa bao giờ có được dù cô xinh đẹp hơn Mai nhiều lần, cô thấy cổ họng nghẹn đắng. Chiều anh đưa cô về, khi ra tới cổng, cô cố ý khen cái cổng hoa lâu năm mà còn đẹp quá, anh trả lời cô:
- Không phải đâu em, cái cổng xưa đốn lâu rồi bởi nó có nhiều sâu quá. Cái cổng này Mai trồng lại vào năm trước cho bớt nắng để thằng nhóc có chỗ chơi.
Ở nông thôn bây giờ phát triển, anh không còn đi xe đạp như ngày xưa, anh chở cô bằng xe gắn máy, gió từ dưới sông thổi tóc cô bay bay, ký ức quay về ngày cũ, cô kêu anh chạy chậm thôi và cô ước sao con đường cứ dài mãi như thế này. Bất chợt cô hỏi anh:
-Em ví dụ thôi, nếu như quay trở lại lần nữa, không phải do mẹ anh bệnh và bác giục cưới vợ, anh có cưới Mai không, có bao giờ anh tiếc vì quyết định đó không?
Anh im lặng vài giây, sau đó anh nhẹ nhàng trả lời cô:
- Chuyện qua rồi nhưng nếu trở lại, anh vẫn làm thế, anh không hối tiếc bởi Mai là người vợ tốt em ạ!
Tới bến đò, cũng như thuở xưa, anh trao cho cô một túi trái cây chín. Trước lúc tạm biệt, anh dặn cô giữ sức khỏe, cố gắng ăn uống. Anh dặn cô lần sau có qua chơi nhà thì gọi điện thoại cho anh hoặc Mai ra đón chứ đi bộ xa thế thì tội cho cô. Anh vẫn quan tâm, lo lắng cho cô như ngày nào.
Cô xuống đò và khi ngồi yên vị, cô thấy anh nổ máy xe, vẫy tay tạm biệt và chạy trở lại con đường ở mé sông về nhà. Tự nhiên cô muốn cất tiếng gọi, kêu anh đừng về ngay, cô muốn gọi anh thêm lần nữa nhưng có cái gì đó chặn ngang cổ… Chưa bao giờ cô cảm thấy cần lắm cái bóng đứng chờ như bây giờ, nước mắt tuôn lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến những người đi cùng đò hôm ấy ngạc nhiên.
Đò chòng chành hướng ra giữa sông, trên bến vắng lặng không một bóng người…
Bạn đang đọc truyện tại website Truyen186.Com - Website đọc truyện dành cho di động

Đánh giá

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Đọc Truyện Thử Yêu Côn Đồ Full

Truyện Nhật Ký Anh Yêu Em Voz Full

Học Viện Milky Way

Cô Dâu Mạo Danh