Loan, em sẽ đi nước khác, em sẽ đi Nhật, em cũng đã học tiếng Nhật cấp tốc rồi. Nếu suôn sẻ ra tết em bay. Anh nghe câu ấy, anh buồn lắm, mọi hi vọng bên nhau, nay vì giận nhau mà em chọn cho mình lối đi riêng, em bảo em mệt mỏi vì mãi chạy theo anh. Vậy thôi anh đành để em đi, để em làm theo ý mình thích, anh vẫn tôn trọng quyết định của em. Phần mình anh chợt nghĩ, tình yêu sẽ thật bền chặt trọn vẹn khi ta được ở cạnh bên nhau, dù khổ cũng vui hơn là mỗi đứa một nơi, chả biết ngày gặp mặt.
Rồi anh chợt nghĩ, thôi anh cứ để em sang Nhật, anh cũng sẽ tìm cách đến bên em. Âm thầm không nói như một bất ngờ anh dành cho em như bao lần anh vẫn luôn tạo những bất ngờ thú vị cho em. Anh biết, con gái thích nhận những bất ngờ mà, anh lại bắt đầu tự học tiếng Nhật. May mắn sao, anh có tiếng Trung ổn rồi, nên thử thách tự học với tiếng Nhật cũng vì thế mà đỡ gian nan đi đôi phần. Và ngày lại ngày, anh cứ kiên trì học một ít tiếng Nhật, tin rằng trong hai năm anh sẽ có thể có chút gì đó thành tựu, và cũng là bước đệm cho anh có thể đến nước Nhật với em, một món quà như minh chứng cho tình anh, anh tặng em.
Ngày về, những tưởng xa quê tết về lại được gặp người yêu, cái tết còn gì vui hơn. Nhưng nó lại là cái tết ảm đạm thê lương khủng khiếp của anh từ khi sinh ra tới giờ. Không biết vì đâu, em muốn nói lời chia tay, vì em thấy mệt, vì em lãnh cảm, vì tương lai, vì không gian thời gian. Em cho anh thật nhiều lý do và anh đã cố gắng để hiểu và chấp nhận từng lý do với mong muốn nếu như thế em hạnh phúc thật sự, nếu như thế em sẽ vui, sẽ không hối hận anh sẽ chia tay với em, chia tay với người anh yêu hơn cả bản thân mình. Nó cũng như tự bị người mình yêu thương nhất đâm con dao chí mạng vào mình vậy. Anh khóc. Anh mạnh mẽ lắm, nay sao anh lại khóc như con gái, khóc ầm lên như một đứa trẻ mới lớn thế này, anh đang khóc vì cái gì thế này, vì tủi thân sao, vì bị đá sao, vì cái gì mới được chứ.
Đầu anh quay cuồng không ngủ suốt những chuỗi ngày tết ấy. Và em cũng biệt tăm từ lời chia tay cuối cùng qua điện thoại ấy. Khoảng thời gian đó anh thù anh giận, anh hóa điên, anh không còn là anh, không còn nhận ra anh, anh điên thật rồi. Anh khủng hoảng trong những cơn co giật la hét hằng đêm, và mở mắt trợn trừng cho tới sáng, ánh mắt tức giận, ánh mắt hận thù nhạt nhòa nước mắt. Hận em lắm, người con gái anh dành trọn yêu thương.
Anh âm thầm ra đi, cũng không một lời tiễn biệt, dường như em muốn báo cho anh một thông điệp, em đã sống ổn dù không có anh rồi. Nghẹn ngào, buồn bã anh ra sân bay trong sáng sớm tinh mơ không một bóng người đưa tiễn, không có em, cũng không một tin nhắn. Anh đã được gia đình, anh chị em tâm lý rất nhiều để có thể gượng dậy sau khủng hoảng, biết bao nhiêu tình cảm gia đình mới làm anh cố thể quyết tâm bước đi mà hẹn lòng, sẽ lâu mới quay lại đấy, vì nay ta chẳng còn lý do níu kéo, chẳng còn em ở sau dõi theo và trông đợi ngày anh về. Và đã quá lâu để anh biết em bây giờ đang nghĩ cái gì, rằng em, tình cảm đã thay đổi chưa, đã bình lặng chưa, đã nhẹ nhàng bỏ lại sau lưng tất cả để bước tiếp, sống vui chưa.
Và cũng kể từ lần chưa tay cuối cùng đó, mạnh mẽ lắm, dặn lòng lắm, anh mới ngăn được tiếng gọi con tim để hỏi thăm em. Anh cũng sợ lắm khi vào face của em, anh không dám đối mặt với những bức ảnh, những kỷ niệm, anh sợ anh sẽ quay lại những tháng ngày suy sụp, mà mình anh nơi đây, anh sợ không thể tự đứng dậy. Vậy nên bao lần em nhắn tin nhớ thương, anh như đã được tâm lý từ trước, rằng dù thế nào đi nữa, tuyệt đối không vấn vương không yếu lòng. Một lần, hai lần rồi lần thứ 3, em vẫn kiên trì bỏ đi cái tôi, cái lòng tự trọng của con gái chỉ để mong một lời nói từ anh. Nhưng anh đã không làm gì cả, anh vẫn chỉ lặng im, và lặng im. Và đó cũng là lần cuối, nếu chỉ cần em nhắn thêm một lần nữa, anh sợ anh chắc chắn sẽ bị gục ngã trước em, nhưng em đã quyết tâm thật sự, thật sự quên, thật sự buông tay.
Cho tới tận bây giờ, anh không dám chắc tình cảm của em dành cho anh có còn không, em đã yêu được ai chưa, em có còn chờ đợi kẻ mãi im lặng như anh nữa không. Nhưng em biết không, người con trai một khi đã im lặng tức là người con trai đó đã bị tổn thương sâu sắc lắm, đã khóc bằng tim rồi. Còn về anh, anh không cho là anh đã tốt hơn trước, cũng không cố che giấu ngụy tạo điều gì, rằng anh rất ổn hay anh sống tốt. Thật sự anh không ổn tý nào, anh vẫn cứ buồn và cô đơn một mình nơi xứ người thế. Anh vẫn mong tìm lại em nếu em cảm giác mệt mỏi tìm kiếm khắp nơi và muốn về bên anh, anh vẫn luôn dang rộng vòng tay chào đón. Bởi cho đến nay, anh ý thức và thực sự hiểu rõ về tình cảm anh dành cho em, khó ai thay thế được. Anh thật sự cần em, em à!12»
Đánh giá
Rồi anh chợt nghĩ, thôi anh cứ để em sang Nhật, anh cũng sẽ tìm cách đến bên em. Âm thầm không nói như một bất ngờ anh dành cho em như bao lần anh vẫn luôn tạo những bất ngờ thú vị cho em. Anh biết, con gái thích nhận những bất ngờ mà, anh lại bắt đầu tự học tiếng Nhật. May mắn sao, anh có tiếng Trung ổn rồi, nên thử thách tự học với tiếng Nhật cũng vì thế mà đỡ gian nan đi đôi phần. Và ngày lại ngày, anh cứ kiên trì học một ít tiếng Nhật, tin rằng trong hai năm anh sẽ có thể có chút gì đó thành tựu, và cũng là bước đệm cho anh có thể đến nước Nhật với em, một món quà như minh chứng cho tình anh, anh tặng em.
Ngày về, những tưởng xa quê tết về lại được gặp người yêu, cái tết còn gì vui hơn. Nhưng nó lại là cái tết ảm đạm thê lương khủng khiếp của anh từ khi sinh ra tới giờ. Không biết vì đâu, em muốn nói lời chia tay, vì em thấy mệt, vì em lãnh cảm, vì tương lai, vì không gian thời gian. Em cho anh thật nhiều lý do và anh đã cố gắng để hiểu và chấp nhận từng lý do với mong muốn nếu như thế em hạnh phúc thật sự, nếu như thế em sẽ vui, sẽ không hối hận anh sẽ chia tay với em, chia tay với người anh yêu hơn cả bản thân mình. Nó cũng như tự bị người mình yêu thương nhất đâm con dao chí mạng vào mình vậy. Anh khóc. Anh mạnh mẽ lắm, nay sao anh lại khóc như con gái, khóc ầm lên như một đứa trẻ mới lớn thế này, anh đang khóc vì cái gì thế này, vì tủi thân sao, vì bị đá sao, vì cái gì mới được chứ.
Đầu anh quay cuồng không ngủ suốt những chuỗi ngày tết ấy. Và em cũng biệt tăm từ lời chia tay cuối cùng qua điện thoại ấy. Khoảng thời gian đó anh thù anh giận, anh hóa điên, anh không còn là anh, không còn nhận ra anh, anh điên thật rồi. Anh khủng hoảng trong những cơn co giật la hét hằng đêm, và mở mắt trợn trừng cho tới sáng, ánh mắt tức giận, ánh mắt hận thù nhạt nhòa nước mắt. Hận em lắm, người con gái anh dành trọn yêu thương.
Anh âm thầm ra đi, cũng không một lời tiễn biệt, dường như em muốn báo cho anh một thông điệp, em đã sống ổn dù không có anh rồi. Nghẹn ngào, buồn bã anh ra sân bay trong sáng sớm tinh mơ không một bóng người đưa tiễn, không có em, cũng không một tin nhắn. Anh đã được gia đình, anh chị em tâm lý rất nhiều để có thể gượng dậy sau khủng hoảng, biết bao nhiêu tình cảm gia đình mới làm anh cố thể quyết tâm bước đi mà hẹn lòng, sẽ lâu mới quay lại đấy, vì nay ta chẳng còn lý do níu kéo, chẳng còn em ở sau dõi theo và trông đợi ngày anh về. Và đã quá lâu để anh biết em bây giờ đang nghĩ cái gì, rằng em, tình cảm đã thay đổi chưa, đã bình lặng chưa, đã nhẹ nhàng bỏ lại sau lưng tất cả để bước tiếp, sống vui chưa.
Và cũng kể từ lần chưa tay cuối cùng đó, mạnh mẽ lắm, dặn lòng lắm, anh mới ngăn được tiếng gọi con tim để hỏi thăm em. Anh cũng sợ lắm khi vào face của em, anh không dám đối mặt với những bức ảnh, những kỷ niệm, anh sợ anh sẽ quay lại những tháng ngày suy sụp, mà mình anh nơi đây, anh sợ không thể tự đứng dậy. Vậy nên bao lần em nhắn tin nhớ thương, anh như đã được tâm lý từ trước, rằng dù thế nào đi nữa, tuyệt đối không vấn vương không yếu lòng. Một lần, hai lần rồi lần thứ 3, em vẫn kiên trì bỏ đi cái tôi, cái lòng tự trọng của con gái chỉ để mong một lời nói từ anh. Nhưng anh đã không làm gì cả, anh vẫn chỉ lặng im, và lặng im. Và đó cũng là lần cuối, nếu chỉ cần em nhắn thêm một lần nữa, anh sợ anh chắc chắn sẽ bị gục ngã trước em, nhưng em đã quyết tâm thật sự, thật sự quên, thật sự buông tay.
Cho tới tận bây giờ, anh không dám chắc tình cảm của em dành cho anh có còn không, em đã yêu được ai chưa, em có còn chờ đợi kẻ mãi im lặng như anh nữa không. Nhưng em biết không, người con trai một khi đã im lặng tức là người con trai đó đã bị tổn thương sâu sắc lắm, đã khóc bằng tim rồi. Còn về anh, anh không cho là anh đã tốt hơn trước, cũng không cố che giấu ngụy tạo điều gì, rằng anh rất ổn hay anh sống tốt. Thật sự anh không ổn tý nào, anh vẫn cứ buồn và cô đơn một mình nơi xứ người thế. Anh vẫn mong tìm lại em nếu em cảm giác mệt mỏi tìm kiếm khắp nơi và muốn về bên anh, anh vẫn luôn dang rộng vòng tay chào đón. Bởi cho đến nay, anh ý thức và thực sự hiểu rõ về tình cảm anh dành cho em, khó ai thay thế được. Anh thật sự cần em, em à!12»
Đánh giá