(ThichDocTruuen.Yn.Lt) – 49 ngày mà ngỡ như mới hôm qua, đứng trước mộ con trai, bà vẫn còn bàng hoàng chưa dám tin rằng đây là sự thật
– Con trai bất hiếu, sao con nỡ để một bà già như mẹ phải đưa tiễn con. Con trai của mẹ, con trai của mẹ..đồ bất hiếu..
Bà không kìm được cảm xúc, nước mắt đã cạn mà lòng thì vẫn đau như dao cắt. Con trai bà hơn một năm nay bỗng nhiên đổ bệnh. Đến lúc phát hiện ra bị ung thư dạ dày thì đã vào giai đoạn cuối.
Đức cứ thế ra đi. Mang theo tất cả kỳ vọng của bà đặt vào đứa con trai duy nhất còn chưa kịp lấy vợ sinh con.
Lúc còn sống con trai bà là đứa ưa sạch sẽ vì vậy khi nằm xuống chắc chắn nó cũng không muốn phần mộ của mình vướng bẩn. Nghĩ vậy bà đi vòng quanh mộ con nhặt rác.
Bỗng nhiên, bà thấy chiếc phong bị cháy dở một góc. Bà mở ra xem, bên trong ngoài một lá thư còn có bức ảnh nhỏ rơi ra. Bà giật mình nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đó
– Trời, đây chẳng phải con trai tôi lúc còn nhỏ sao
Đôi măt người già như bà tuy không còn tinh anh, nhưng hình hài đứa con trai duy nhất của mình, bà luôn luôn khắc ghi rõ mồn một
– Sao lại giống đến thế. Là vầng trán ấy, đôi lông mày sâu róm, hai mắt ướt long lanh, chiếc sống mũi cao và đôi tai dầy. Bà vuốt ve tấm ảnh và chợt khựng lại vài giây lúc đọc được những dòng chữ còn lại trên bức thư
Ảnh minh họa
“Chồng xa nhớ!
Thế là anh đã yên nghỉ thật rồi. Cái ngày mà em luôn sợ hãi cuối cùng cũng tới. Vì anh, em không khóc đâu, em chỉ buồn một chút thôi, một chút thôi anh. Nhưng một chút ấy đủ để tim em vỡ vụn theo anh rồi.
Đám tang của anh em không thể đứng trước linh cữu mà khóc mà gào, mà gọi anh tỉnh dậy. Lý do là gì thì chúng ta đều hiểu, nhưng em chưa bao giờ trách mẹ anh. Em biết, tất cả những điều bà làm, cũng chỉ vì tốt cho anh. Vậy nên, em sẽ không làm bà phật lòng, em chỉ dám nhìn anh từ xa, cầu mong cho anh lên đường bình an. Ở trên thiên đường, sẽ không còn những cơn đau hành hạ anh, không còn thuốc, không còn bệnh viện, không còn bác sĩ. Anh sẽ trở lại khỏe mạnh thôi. Đúng không anh?
Con trai chúng ta chào đời vào ngày 12/05 anh ạ. Lúc ấy anh đang nằm điều trị hóa chất rồi nhỉ. Em đã sinh con một mình. Vất vả nhiều lắm anh ạ, đau khổ và buồn tủi, nhưng khi vừa nhìn thấy con, em liền quên hết tất cả khổ ải đó, em nhớ đến anh và thấy hạnh phúc vô cùng. Lúc ấy, em đã mong con sẽ là một phép màu cho anh khỏi bệnh. Nhưng ông trời đã an bài như vậy, anh và em chúng ta phải chấp nhận thôi .
Em đã xin trời phật để đốt cho anh tấm ảnh con trai chúng mình, nó giống anh hệt như 2 giọt nước. Con kháu khỉnh và đáng yêu lắm. Giá như, anh có thể một lần được ôm con vào lòng, giá như gia đình chúng ta có thể có một ngày bên nhau, cùng nắm tay đi dạo công viên, anh sẽ cõng con trên bờ vai vững chắc của mình. Còn em sẽ lặng lẽ mìm cười bên cạnh.
Thật ra, có một điều em luôn giấu anh, đó là em đã biết anh bị khối u ác tính. Em đã giữ bí mật đó cho riêng mình và âm thầm xin anh một đứa con. .Em xin lỗi, chỉ vì sợ anh đau lòng.
Anh yên nghỉ, đừng lo lắng gì về mẹ con em. Em sẽ vì anh mà sống thật tốt để nuôi dạy con trai chúng ta mai sau trở thành người đàn ông giỏi giang và ấm áp như anh vậy đó.……”
Đọc đến đây, bà lặng cả người. Phần còn lại đã cháy mất một góc. Có lẽ, cô gái ấy thấy bóng bà đi tới nên vội vàng bỏ đi đến vàng còn chưa hóa hết. Nhưng chỉ thế, cũng đủ để bà hiểu lá thư này là của ai, đủ để bà hiểu ra một số chuyện không thể cứu vãn mà chính một tay bà trực tiếp gây nên. Hiểu rồi, bà không còn đứng vững được nữa, đôi chân ngã quỵ và cứ thế bà ôm lấy mộ con trai mà khóc.
Chuyện là trước đây, Đức và Hằng yêu nhau từ khi còn là sinh viên năm. Đức là công tử của một gia đình giàu có, bố anh có công ty riêng còn mẹ anh thì kinh doanh một chuỗi thẩm mỹ viện. Tuy vậy, anh không phải kẻ phá gia chi tử như những đứa con nhà giàu khác. Đức chăm lo học hành và sống rất giản dị. Có lẽ vì vậy mà một cô gái nhà quê hiền lành chân phương như Hằng lọt vào mắt xanh của anh.
Họ yêu nhau suốt 4 năm, trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc và luôn bên nhau cả lúc vui lẫn buồn.
– Anh, .. em có thai rồi – Gương mặt Hằng mệt mỏi không biết đang vui hay buồn.
– Em, em có rồi? – Đức đứng dậy khỏi giường, tiến đến bên Hằng
– Vâng . Có rồi – Hằng cúi mặt
– Thế thì anh sẽ xin mẹ cưới em, chúng ta cưới nhau em nhé. Đức vừa nói vừa cười, dang vòng tay ôm lấy người yêu và lắc lư với tâm trạng rất phấn khởi
– Mẹ anh chắc sẽ vui lắm
– Thật không?
– Đương nhiên rồi, mẹ đang mong có cháu đích tôn lắm – Nói xong anh lại xiết tay ôm chặt người yêu.
– Cái gì? Có thai á? Con Hằng nhà quê đó á? – Mẹ Đức với gương mặt ngỡ ngàng nhìn con trai
– Mẹ, mẹ cho chúng con cưới nhau nhé
– Đừng hòng, con dâu mẹ không bao giờ là con bé nhà quê bố lại từng đi tù. Không bao giờ mẹ chấp nhận.
– Sao mẹ biết?
– Mày đừng tưởng mày yêu ai mấy năm nay mẹ không biết, mẹ đã theo dõi tìm hiểu hết rồi, cô gái đó, nhất định không thể làm vợ mày.
– Mẹ.. Nhưng con đã nói cô ấy có thai rồi mà, mẹ không nhận cháu sao?
– Con ơi là con, con dại lắm. Cái thai đó thật hay giả, là của mày hay của ai? Đâu ai chắc được? Bố nó từng là tội phạm mà, nhà nó có gì không dám làm đâu. Đứa cháu đó tôi không dám nhận. Con gái thời nay tôi hiểu quá mà. Thấy trai đẹp, nhà giàu là lao vào, bất chấp
– Mẹ, Hằng không phải người như thế, chúng con yêu thương nhau thật lòng, Con đã từng nói rồi..
– Không cần nói nữa. Không bao giờ có chuyện cưới xin ở đây. Bà hằn học đi về phòng không để Đức có cơ hội nói thêm câu nào.
Suốt từ ngày đó, hai mẹ con Đức như nước với lửa, cứ gặp nhau là to tiếng, Mỗi khi Đức nhắc về đám cưới, bà lại dọa tuyệt thực, dọa chết. Vì thế, Đức không dám cãi lại mẹ, nhưng anh cũng không thể nào bỏ Hằng.
Một hôm, Mẹ Đức tìm mọi cách lấy được số điện thoại của Hằng, bà gọi cho cô vào buổi trưa khi mà chắc chắn Đức đang ở công ty.
– Alo ạ..
– Cô là Hằng đúng không?
– Vâng là cháu, xin hỏi ai vậy ạ?
– Tôi là mẹ thằng Đức, cô gặp tôi một lát….
Bà hẹn cô ra một quán cà phê nhỏ. Hằng vừa bước vào, bà đã ngồi sẵn ở đó với gương mặt nghiêm nghị có phần hung dữ
– Vào luôn vấn đề nhé, cô có thai với thằng Đức rồi?
– Dạ..vâng ạ. Hằng lí nhí trả lời
– Cô nói thế thì biết thế. Mà cô cũng giỏi lừa trai đấy
– Cháu..cháu.. không phải thế ạ.
– Còn gì để nói nữa, lời của con một kẻ tội phạm cô bảo tôi tin làm sao đây?
– Bác..Bác…
– Thôi đừng ở đó giả ngây thơ nữa. Cầm lấy và đi giải quyết cái thai đi
Bà nói rồi vứt ra bàn một chiếc phong bì rất dày.
– 50 triệu, đủ không? Hay còn chê ít
– Cháu không cần tiền ạ