i, cái cảm giác êm ái khi cô dựa vào người anh, mùi thơm tỏa ra từ tóc cô, từ mùi nước hoa nhè nhẹ của cô rồi lẩn quất đâu đó trong phòng, tất cả những thứ ấy sẽ còn trở đi trở lại nhiều lần trong anh những tháng năm xứ người sắp tới. 10h Anh mở mắt, thấy cô vẫn cuộn tròn ngủ say ngay bên cạnh, mái tóc mềm mại lòa xòa quanh gối. Ngoài kia nắng đã lên cao, không gian đầy ắp tiếng người cười nói xôn xao, nhộn nhịp đi lại, rộn ràng mua bán. - Này, dậy đi, dậy ra ngoài chơi đi, định đến đây để ngủ à? - Mấy giờ rồi? - 10h. - Thế mới ngủ được 3 tiếng chứ mấy, cho người ta ngủ thêm tí nữa đi, gì mà ác như mẹ chồng thế hở? Anh phì cười, ừ thì cái anh cần là được ở bên cô, còn ngủ hay thức chắc cũng không quá quan trọng. Thế mà trước lúc đi, anh cứ băn khoăn mãi về chuyện này. Đã có lúc anh tính đến việc để cô ngủ trong phòng, còn mình mò ra bar ngồi cho đến sáng. Vậy mà cuối cùng mọi chuyện lại đơn giản đến không ngờ. Có khi khái niệm “tình yêu trong sáng” tồn tại thật cũng nên, chứ chắc mình không đến nỗi lãnh cảm, anh lẩn thẩn tự vấn. 15h Anh thuê một chiếc xa máy của khách sạn rồi chở cô ra biển mặc kệ cô nàng càu nhàu thích đi xe đạp đôi cho “hợp thời trang”. “Mặc váy maxi thế này phải đạp xe, váy bay bay, tóc bay bay mới sành điệu chứ”, cô hậm hực. “Mình biết bạn sành điệu là được rồi, còn giờ để yên cho mình lái xe được không? Bạn thừa biết lý do mình chọn xe máy còn gì nữa”. Dựa nhẹ vào lưng anh, người con gái lặng im không nói gì. Không biết có phải cô cũng như anh đang quay quắt những tháng ngày cũ. Thành phố phương Nam những ngày đi học, những buổi chiều về cả lũ chở nhau lang thang phố phường, nào chè nào kem, nào nước dừa xiêm và trái cây la liệt, hay buổi tối chạy xe trên những con đường to rộng, tận hưởng cảm giác mát lạnh thấm đến tận tim, có cô gái ngồi sau lưng anh nghêu ngao hát “ước gì anh ở đây giờ này, ước gì em đã không lỡ lời”… Anh vẫn thường tự hỏi, liệu có phải vì những gì giữa họ quá đẹp, đến mức anh không dám nói một lời nào, hay chỉ đơn giản vì anh là gã ngốc cuối cùng còn sót lại của thế kỷ chăng? - Hôm nào bạn đi? - Ngày kia. - Chuẩn bị xong hết chưa? - Rồi, bên kia lo hết mà, có phải làm gì đâu. - Còn việc gì chưa làm nữa không? - Đang làm nốt đây. - Sao bạn không bao giờ nói năng nhẹ nhàng được với mình thế nhỉ? Mình không đáng để bạn nói được một lời ngọt ngào sao? Anh im lặng. Cô cũng im lặng. Không ai nói thêm lời nào cả khi đã ra đến biển. Cô tháo đôi xăng-đan cói, bước chân trần trên bãi cát. Anh đút tay túi quần, lẳng lặng đi bên cô. Những con sóng hối hả đuổi theo nhau vào bờ, vỡ ụp vào bờ cát, rồi lại theo nhau tháo chạy ra xa. “Nói gì đi nói gì đi chứ”, anh nguyền rủa bản thân, “sắp hết 24 giờ rồi, chẳng còn lúc nào được bên cô ấy nữa đâu”. Bên anh, cô vẫn một tay giữ váy một tay cầm dép lững thững bước đi, để lại đằng sau những dấu chân nhỏ hằn sâu trên cát. Rồi chỉ vài giây sau những đợt sóng khác lại trào lên xóa đi tất cả. Rốt cuộc thì anh vẫn chỉ là một gã ngốc mà thôi, khi không thể cất lời lên được. Mà có gì kinh khủng lắm đâu, chỉ một câu nhẹ nhàng nào đó thôi, mà anh vẫn không thể mở lời. 19h30’ Chiếc taxi lại lăn bánh hướng về sân bay, 24 giờ trôi nhanh như một cái chớp mắt, nhắm mắt lại, mở mắt ra và mọi thứ đột ngột lùi xa như chưa từng tồn tại. - Không cần phải đi nhanh thế đâu anh ơi, bọn em còn nhiều thời gian mà. Mới cả đi nhanh thế ở dưới này xóc lắm. Cô phì cười “Sợ xóc thì làm sao đi học mấy thứ đó được. Đấy, rồi cũng là mình mở mồm trước thôi, biết mà, trong quan hệ với bạn mọi chuyện vẫn luôn là như thế”. Anh chẳng nói gì, lẳng lặng cầm tay cô, những ngón tay thon dài mềm mại cựa quậy một chút rồi nằm yên ngoan ngoãn. Chiếc xe vẫn chạy với vận tốc chóng mặt khiến anh không thể nhìn rõ cảnh vật hai bên đường, chỉ thấy vùn vụt nhoang nhoáng rồi lại lướt qua. Vậy là bãi biển, thành phố cổ và một ngày của anh đã nằm lại phía sau vĩnh viễn. - Đọc “Nắm tay và làm tình[2'>” chưa bạn? - Rồi, thì sao? - Người ta bảo con gái chỉ nhớ những cái nắm tay thôi, không nhớ lúc ấy đâu. - May quá, mình chỉ nắm tay mà chẳng ấy ấy tí gì. Chắc bạn sẽ nhớ mình nhiều lắm đây. - Có thể. Xe đến sân bay sớm hơn dự kiến rất nhiều. Anh gửi đồ, lấy boarding pass cho cả hai. Một lát nữa, anh và cô sẽ lên hai chuyến bay ngược chiều nhau, sẽ không gặp lại – ít nhất là trong vài năm tới. Nào ai biết sẽ xảy ra những chuyện gì, khi năm tháng cứ trôi thao thiết12»
Đánh giá
Đánh giá