Đọc truyện ma - Yêu Người Cõi Chết - coloawap.net - đọc truyện ma lúc nửa đêm - thế giới ma - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Đọc truyện ma - Yêu Người Cõi Chết - coloawap.net - đọc truyện ma lúc nửa đêm - thế giới ma (xem 412)

Đọc truyện ma - Yêu Người Cõi Chết - coloawap.net - đọc truyện ma lúc nửa đêm - thế giới ma

:- Kìa, sao cô lại kêu tụi tôi bằng ba má? Tôi đâu có…Mỹ Lan bỗng sụp xuống lạy dài hai người:- Con lạy ba má, hãy để cho anh ấy làm rể nhà này, không thì cả hai đứa con mới được cùng nhau. Bằng không thì…Cô quay sang Phi, nói với anh:- Sao không lạy ba má đi!Phi còn đang chưa biết phải làm sao thì tự dưng đôi chân anh tự động khuỵu xuống trong tư thế quỳ! Chẳng hẹn mà anh và Mỹ Lan cùng quỳ trước ông bà già Ngọc Liên, mà cũng là trước bàn thờ còn khói hương nghi ngút!Ba má Ngọc Liên cũng chẳng biết sao, họ đành phải nói:- Hai đứa đứng lên đi.Đó như một lời công nhận, lúc đó Mỹ Lan mới kéo Phi đứng lên và nói:- Con là Ngọc Liên đây, ba má làm như vậy là giải khó cho tụi con rồi! Con xin nói để ba má rõ, con đã chết chìm, hồn con sắp lạc vào mê cung địa phủ thì gặp được người con gái cùng cảnh ngộ với con cũng đang vật vờ sau khi trôi giạt từ xa đến. Cái số ở cỏi âm của tụi con là như vậy, kẻ mất xác, người mất hồn, cuối cùng chỉ còn lại một mà thôi. Hồn con đây, trong xác của chị Mỹ Lan và hai chúng con đều có duyên với chỉ một người… này!Nói xong, cô chỉ tay về phía Phi. Anh giật mình:- Là tôi?Mỹ Lan không trả lời, cô rất tự nhiên đi vào phòng nơi Phi vừa ngủ, khi trở ra trên tay cầm hai khung ảnh. Trịnh trọng đặt cả hai khung ảnh lên bàn thờ, vừa nói:- Coi như ba má có hai đứa con gái. Cả hai tuy đã chết, nhưng thực tế thì ngày ngày vẫn sống với ba má tại đây. Còn bây giờ để tụi con, còn phải về thăm cha con bên kia nữa!Cô kéo tay Phi:- Đi anh, ba đang đợi ở quán bên Hàm Luông!Họ đi ra trước sự thảng thốt của hai ông bà:- Kìa, rồi ba má làm sao đây?Họ vẫn đi thẳng như không có chuyện gì xảy ra. Khi ra tới ngoài rồi Phi mới hỏi:- Có phải em là…Mỹ Lan đáp tỉnh queo:- Là hồn ma!Khi đã xuống chiếc xuồng đậu sẵn ở bờ sông rồi, nàng mới nói tiếp:- Một hồn ma không biết hại người. Mà trái lại còn bị người hại, suýt chết!Nàng đưa tay lên sờ vết thương trên môi vẫn còn chưa lành:- Cái lưỡi câu đó nếu em không thoát ra được, không chết vì đau thì cũng chết vì lên bờ không có nước thở!Nhớ lại bữa câu cá đó, Phi hỏi:- Em là hồn ma sao dính câu được?Bấy giờ nàng mới cười:- Cái nợ tình nó buộc em phải dính đó thôi. Em nói thật tại cái số của em phải trở thành vợ anh, cho nên anh câu hai lần em đều dính câu và phải đến kết cuộc này…Đẩy xuồng ra giữa dòng, chợt Mỹ Lan nói tiếp:- Anh về nhanh đi, để ông già đợi ở quán. Còn em…Cô vừa dứt lời thì lao nhanh xuống nước.- Kìa, Mỹ Lan!Phi muốn phóng theo, nhưng chợt khựng lại. Anh lẩm bẩm:- Cô ấy trở về với thế giới của mình!° ° °Ông Tám Ri đã sốt ruột chờ đợi suốt ba ngày rồi mà vẫn chưa thấy con gái mình trở về. Ông cũng thắc mắc về sự vắng mặt của Phi. Phi chỉ nói với ông là đi có việc riêng và sẽ trở về ngay, vậy mà anh ta vẫn bặt vô âm tín.Chiều hôm đó, chị chủ quán trấn an ông Tám:- Chú Tám cứ ở đây nghỉ ngơi, thế nào rồi Mỹ Lan cũng trở về thôi. Mấy tháng làm ở đây chưa bao giờ nó đi lâu. Lần này có lẽ có chút chuyện gì đó…Ông Tám không an tâm:- Tối qua tôi cứ nhắm mắt lại là thấy nó ngồi khóc trên xuồng, miệng nó đầy máu. Tôi lo quá.Thật ra chị chủ quán Tư Quắn cũng lo không kém. Chính chị cũng chiêm bao thấy giống như vậy. Chị còn nhìn thấy Mỹ Lan hụp lặn dưới nước mà mỗi khi trồi lên thì mặt cô cũng đầy máu? Chị không dám nói ra điều này sợ làm ông Tám lo thêm…Đến bữa cơm chiều, mới đến lần thứ ba thì ông Tám Ri mới chịu ngồi vào bàn ăn, ông chưa kịp gắp thức ăn thì đã thấy trong chén mình có nửa miếng cá rô kho nằm sẵn. Ông ngạc nhiên hỏi:- Cô Tư gắp cho tôi hả?Tư Quắn lúc đó mới ngồi xuống ghế, cô trả lời:- Dạ, đâu có. Con mới vào ngồi mà.- Vậy sao…Ông Tám nhìn nửa con cá toàn nạc, không lẫn miếng xương, vừa ngạc nhiên vừa thích thú:- Tôi vốn rất sợ mắc xương, mà miếng cá này thì rất giống với những miếng cá mà thường ngày con Mỹ Lan vẫn thường hay gắp cho tôi mỗi khi ăn món cá!Tuy ngạc nhiên, thắc mắc, nhưng ông Tám vẫn ăn. Ông còn nói:- Con Mỹ Lan thích nhất là đọt lang chấm nước cá kho. Bữa nào dẫu trời mưa gió tầm tã nó vẫn đi hái đem về luộc để cha con ăn. Mà đọt lang luộc chấm nước cá kho ăn ngon miệng lắm, cô Tư đã ăn thử chưa?Tư Quắn giở chiếc lồng bàn để cạnh bàn ra và nói:- Không có đọt lang, cháu luộc đọt bí đây, chú dùng đỡ.Nhưng khi chiếc lồng bàn giở ra thì Tư Quắn quá đỗi ngạc nhiên:- Ủa, sao như thế này?Thay vì dĩa đọt bí, trong đó lại là dĩa… đọt lang! Tư Quắn không tin vào mắt mình, chị cầm lên xem kỹ rồi lẩm bẩm:- Chính tôi hái và luộc mà. Sao lại…Ông Tám có ngạc nhiên, nhưng lại thích thú:- Đúng là hai thứ mà con gái tôi thích.Dẫu vẫn ăn, nhưng Tư Quắn vẫn không hết thắc mắc:- Bữa nay lạ quá, chẳng khác nào như Mỹ Lan trực tiếp làm bữa cơm hôm nay.Ông Tám cũng có cảm giác ấy nhưng ông vốn không nghĩ gì khác mà vẫn cứ ăn ngon lành. Lúc bữa ăn gần chấm dứt thì bỗng ở sau nhà bếp có tiếng va chạm mạnh, khiến Tư Quắn phải buông đũa và chạy xuống xem. Chị quá đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy hai chén chè đậu xanh ai đó đã múc sẵn còn bốc khói để trên chiếc mâm.Lúc này Tư Quắn không còn bình tĩnh nữa, chị hỏi:- Ai trong này vậy?Chị quay tìm khắp nơi mà không thấy ai. Lúc ấy ông Tám cũng bước xuống, ông reo lên khi thấy mấy chén chè:- Chè đậu xanh là món cha con tôi ưa thích đây mà.Tư Quắn nghe tim mình đập liên hồi, chị đang nghĩ tới Mỹ Lan. Linh tính hình như cho chị biết có điều gì đó. Tuy nhiên nhất thời chị chưa dám nói thẳng ý mình ra…Ăn xong bữa cơm, ông Tám có vẻ hài lòng:- Lâu lắm rồi tôi mới được ăn một bữa giống như nhà mình. Đúng hơn là giống như cách nấu của con Mỹ Lan. Cô Tư nấu ăn khéo thật!Tối đó thì Phi về tới. Vừa thấy anh, ông Tám đã hỏi:- Con Mỹ Lan đâu?Phi đã suy tính kỹ trên đường về, nên không giấu giếm:- Dạ thưa bác, Mỹ Lan chẳng may…Anh chưa kịp nói hết lời thì từ trong nhà bếp, một giọng nói quen thuộc đã vang lên:- Dạ, con đây ba!Mỹ Lan xuất hiện giữa sự ngạc nhiên chẳng riêng gì ông Tám và chủ quán, mà cả Phi cũng tròn mắt:- Em… em…Từ lúc Mỹ Lan nhào xuống sông thì Phi không nghĩ cô sẽ trở về gặp cha. Nhưng bây giờ cô đã có mặt, khiến Phi lúng túng. Cũng may là anh chỉ mới nói còn chưa rõ ràng và ông Tám cũng không kịp thắc mắc, mà chỉ vui mừng khôn xiết:- Ba đã đợi con từ mấy bữa rồi! Mỹ Lan, con nói cho ba nghe coi, hôm con bị chìm xuồng rồi làm sao sống sót và trôi giạt qua tận đây?- Dạ… con nhờ người ta cứu.Cô hình như muốn né tránh kể lại sự việc, nhưng lúc này ông Tám bị niềm vui trong lòng lấn át cả mọi sự hoài nghi, ông phấn khởi nên nói huyên thuyên:- Con đi ăn cơm đi, có cá rô kho tiêu, có cả chè đậu xanh nữa. Cô Tư đây nấu giống y như con vậy, ngon lắm!Bất ngờ Mỹ Lan nhăn mặt:- Cá rô hả? Con sợ món cá này, ăn dễ mắc xương! Còn chè đậu hả, đó là món con ghét nhất!Câu nói làm cho ông Tám quá đỗi ngạc nhiên. Ông không ngờ chỉ một thời gian ngắn xa nhà mà cô con gái cưng của ông đã thay đổi tính tình quá nhiều như vậy.Ông trách:- Con mới đi có mấy tháng mà sao không còn giống con chút nào hết vậy Lan?Chỉ có Phi là hiểu nguyên nhân. Anh không còn muốn nói ra sự thật nữa, nên tìm cách khỏa lấp:- Con nghĩ có lẽ xa nhà lâu nên Mỹ Lan có nhiều thay đổi. Hơn nữa, cô ấy mới vừa trải qua một

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Anh, em sai rồi

Anh trai, em gái

Rủ người yêu đi xem bói và sốc với câu phán của thầy

Bé lại anh nói nè! Anh yêu em!

Hoàng Tử Và Cô Bé Lọ Lem