Đọc truyện ma- Vùng đất vô hình - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Đọc truyện ma- Vùng đất vô hình (xem 2044)

Đọc truyện ma- Vùng đất vô hình

iều đó? Chúng ta nuôi chúng từ lúc còn nằm trong tã, tình thầy trò còn thân hơn ruột thịt. Tôi muốn chúng sống lắm chứ, muốn chúng thành tài lắm chứ.” Nói đến đây, hai giọt nước từ khóe mắt ông rơi ra. -“Vậy tại sao sư đệ lại…?” :Lê Văn Sơn cắt đứt lời nói của sư huynh. -“Tôi chỉ còn sống được một tháng nữa thôi.” Nguyễn Kiên há hốc miệng, nói lắp bắp: -“Không thể nào, năm đò sư phụ đã tính sư đệ nhất định sẽ sống qua tuổi bảy mươi…Với pháp lực hiện tại, sư đệ sống qua một trăm tuổi bần đạo cũng không ngạc nhiên. Trừ phi,.. trừ phi … sư đệ sử dụng phép Đoán Mệnh…” -“Sư huynh đoán đúng.” Lê Văn Sơn buồn bã nói. “Ngài cũng biết Minh Khánh là thiên tài trừ ma ngàn năm khó gặp. Sáu tuổi bắt đầu theo tôi tu đạo, tám tuổi đã theo tôi đi bắt quỷ, mười lăm tuổi bắt đầu muốn mở ra Thiên nhãn. Cả đời tôi, có thể nói may mắn nhất chính là nhặt được nó. Duyên phận đã cho chúng tôi làm thầy trò. Nay nó chuẩn bị ứng kiếp, tôi làm sao có thể bỏ mặc nó được. Tôi đã dùng mười năm tuổi thọ để đoán mệnh cho nó một lần. Sư huynh biết tôi thấy gì không? Nó chết trong khi ứng kiếp, không phải trong tay ma quỷ mà trong tay con người trần tục. Đáng giận nhất là khi Minh Khánh trừ ma quỷ cứu sống bọn họ, bọn họ còn không tin nó, coi nó là hung thủ giết người.Thật khốn nạn biết bao.” – “Điều đó cũng không thể là lí do để sư đệ phá phong ấn của cửa địa ngục.” – “Vậy sư huynh biết tôi dùng thêm hai mươi năm tuổi thọ để làm gì không? ” Lê Văn Sơn mỉa mai. “Để đoán mệnh cho hai vị đồ đệ yêu quý của sư huynh đấy.” – “Sư huynh có muốn biết điều gì sẽ xảy ra không? ” Thấy Nguyễn Kiên im lặng, ông gầm lên giận dữ. “Minh Long chết trong tay một người đàn bà mà nó yêu. Một cái tu đạo thiên tài chết vì uống phải thuốc độc, ngài thấy có xót xa không? Minh Dũng đi trừ ma, bị những người xung quanh gây khó dễ, cuối cùng một mình chiến đấu mà thiếu thốn đủ đường nên thất bại, điên điên dại dại nửa đời còn lại. Sư huynh ngài thấy có đau đớn không? Còn tôi, tôi xót xa và đau lắm. ” Nói đến đây, bầu trời quang đãng bỗng ầm ầm tiếng sấm, Lê Văn Sơn đột nhiên ho ra máu. Nguyễn Kiên vội đứng lên đỡ lấy sư đệ: – “Sự đệ có sao không? Sư huynh biết rồi, là sư huynh vô dụng, xin sư đệ đừng tiết lộ thiên cơ nữa.” Lê Văn Sơn lấy khăn lau máu ở miệng và trên chòm râu, -“Sư huynh yên tâm, tôi còn chưa chết được đâu.” -“Sư đệ, chúng ta đã biết được thiên cơ, còn không thể thay đổi được sao? Sư đệ có thể cho Minh Khánh không cần độ kiếp nữa. Bần đạo cũng sẽ cấm Minh Long uống rượu, đi lầu xanh, sẽ dạy dỗ Minh Dũng cẩn thận, để nó có thể ứng phó trong bất cứ trường hợp nào. Sư đệ cũng không cần phải hi sinh tính mạng mở cửa địa ngục nữa.” -“Sư huynh nói đùa. Thiên cơ có thể dễ dàng thay đổi như thế sao? Ngài chưa đủ pháp lực để có thể thấy thiên cơ. Tôi nói thế này cho ngài dễ hình dung, đó là một cái mê cung khổng lồ với vô số đường ngang ngõ tắt, lại chỉ có một lối ra. Ngài có đi ngang đi dọc thế nào cũng được, nhưng muốn rời khỏi mê cung ngài nhất định phải đi qua lối ra ấy. Hoặc ngài tưởng tưởng nhân sinh giống một giọt nước trên dòng sông, có lúc nó chìm có lúc nó nổi, nhưng cuối cùng nó đều phải đi qua cửa sông để đi ra biển lớn. Thiên cơ chính là như vậy, chúng ta có thể nhìn thấy, có thể chìm nổi, có thể chạy ngang chạy dọc nhưng đến điểm chúng ta phải đi qua, đến nơi mà chúng ta phải đến, thì cho dù có tránh thế nào cũng không thể tránh được.” -“Chẳng lẽ không thể có cách nào tránh được thiên cơ sao?” Nguyễn Kiên hỏi một cách đau xót. Thật thất vọng biết bao khi biết được tương lai xám xịt của những đứa con mà người làm cha làm mẹ làm thầy không thể thay đổi nó. - -“Sư huynh nên cảm thấy may mắn bởi vì có. ” Lê Văn Sơn nói, giọng ông khá vui. “Nếu như thiên cơ giống như mê cung, chúng ta chỉ cần đục một lỗ khác , để nó có hai lối ra. Có thể thoát ra bằng lối này sẽ đi vào một mê cung khác, nguy hiểm hơn, xấu xí hơn, nhưng ít nhất chúng ta không cần ra bằng lối đi đặt sẵn. Nếu như thiên cơ giống như dòng sông, chúng ta cần chặn dòng, dẫn nước vào kênh, vào hồ. Lúc đó giọt nước một lúc nào đó sẽ bốc hơi theo mưa xuống, hoặc chui vào mạch ngầm rồi đi ra biển. ” -“Sau khi xem được Thiên cơ, mấy tháng nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Đục một lỗ trong mê cung thiên cơ thì dễ, nhưng đục ở đâu, sau bức tường có phải là bên ngoài mê cung, hay là một con đường khác cũng nằm trong mê cung? Chặn dòng sông thiên cơ thì cũng khó, nhưng chúng ta biết được chúng ta phải làm ở đâu. Tôi dùng hai mươn năm tuổi thọ cuối cùng để tính toán, cuối cùng tôi phát hiện ngày mai chính là ngày mà dòng sông thiên cơ hẹp nhất trong một trăm năm trở lại. Tôi sẽ buộc nó ra biển bằng con đường khác.” Giọng nói của ông đanh gọn, mang theo khí thế một đi không trở lại. -“Bần đạo thật là tiểu nhân, chỉ toàn nghĩ xấu về sư đệ . Sư đệ cần bần đạo làm gì cứ nói.” Đến lúc này, Nguyễn Kiên làm sao có thể ngăn cản sư đệ của mình nữa. Ông than thở, khuôn mặt đầy vẻ đắng chát. – “Sư huynh ngày mai tôi sẽ dùng linh hồn của mình làm vật dẫn, kêu gọi âm binh đến công phá phong ấn. Trước khi sư huynh dẫn bọn Minh Khánh xuống núi, tôi muốn sư huynh vẽ đủ một trăm linh tám lá bùa trấn hồn, dán ở bốn phương tám hướng trong chùa, giúp tôi áp chế âm binh. Ngoài ra mong sư huynh giúp tôi giấu chuyện này với đám đệ tử, tôi không muốn chúng biết điểu gì đã xảy ra. Điều đó sẽ ảnh hưởng đến chúng. ” -“Sư đệ yên tâm. Bần đạo nhất định sẽ làm hết sức.” Ngày hôm sau, Nguyễn Kiên dùng cả ngày để vẽ bùa. Lúc ông hoàn thành một trăm linh tám lá bùa thì trời cũng bắt đầu chập choạng. Ông bắt đầu gọi ba gã đồ đệ, yêu cầu dán một trăm linh tám lá bùa vào bốn phương tám hướng trong chùa. Xong xuôi, ông và đám đồ đệ thu thập đồ đạc xuống núi. Trước khi xuống núi, ông vào phòng chưởng môn gặp Lê Văn Sơn. Nhìn khuôn mặt hốc hác của sư đệ, Nguyễn Kiên đau nhói trong lòng. Ông nói: -“Sư đệ, bần đạo đã chuẩn bị xong. Chúng tôi chuẩn bị xuống núi đây.” -“Ừ, sư huynh lên đường bình an. Đám đệ tử có nghi ngờ gì không?” – “Có một chút. Nhưng bần đạo nghĩ không cần lo lắng lắm. Cái uy của bần đạo vẫn còn thì đố đứa nào dám hỏi.” -“Hà, bao năm nay vẫn nhờ sư huynh lo liệu cho chúng nó. Sư huynh cầm lấy cái này đi.” Lê Văn Sơn đưa ra một cái lệnh bài và một thanh kiếm gỗ. -“Sư đệ, hai tín vật của chưởng môn, sư đệ không giao cho Minh Khánh mà giao cho ta làm gì?” -“Sư huynh nói tôi giao tín vật Minh Khánh sẽ nghĩ thế nào? Hơn nữa tôi sẽ không truyền ngôi chưởng môn cho Minh Khánh mà truyền cho Minh Dũng.” -“Sư đệ, từ trước đến giờ ngôi chưởng môn đều được truyền cho người tài năng nhất. Xét về tài trừ ma, Minh Dũng thậm chí còn không bằng Minh Long. Hơn nữa nó đã hai mươi bảy tuổi rồi.” -“Đã qua lâu rồi cái thời thầy trừ tà có thể sống tốt bằng tài năng. Chúng ta bây giờ phụ thuộc vào người trần tục, cần được họ chấp nhận, cần được họ trả công. Môn phái có phát triển tốt hay không không chỉ phụ thuộc vào khả năng trừ ma, mà con giao tiếp với người trần. Phương diện này Minh Dũng làm được tốt nhất. Hơn nữa Minh Dũng tính cách trầm ổn, thiếu đi một phần nhuệ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Em Là Tất Cả Của Tôi

Thế Nào Là Cảm Giác Yêu Một Người Nhưng Vẫn Cô Đơn?

Bí mật mảnh ghép tình yêu

Đêm nào chồng cũng mộng du, sợ anh bị ma nhập tôi đi theo

Háo hức chuẩn bị đám cưới cả năm trời, để rồi phải hủy hôn ngay khi nghe được cuộc điện thoại của anh với phù rể