n, mà là dùng tâm linh để nhìn, giống như trong mộng nhìn sự vật.Chỉ có một ánh sáng mạnh làm tim mật người đều bị kiềm chế, không phải là một mảnh, mà là một bó bó, nhóm nhóm ánh sáng, tấn tốc thay nhau di động, mỗi khi bó ánh sáng vẽ qua “thân thể” cô, một cổ ý niệm và thanh âm kỳ quái trong tâm linh cô dâng lên, chỉ là cô lại biết rõ đây không phải là ý niệm của chính cô.Tâm linh cô trực tiếp chịu đựng sự tiến chiếm của vật lạ không biết tên, đó kì thực là một loại cảm giác bị chiếm đoạt tư tưởng, lại khó chịu như phải xích thân lõa thể trước vô số người lạ.“Truy tung nơi cô ta đến!”Một thanh âm khác vọng lên.“Ta phải học tập mọi thứ của cô ta.”Dòng suối kí ức ẩn sâu ở mặt đất của tâm linh lại trào lên, chẳng chút dè dặt mà đang trải ra ở trước vật xâm nhập.Nỗi sợ hãi đến xé tim rách phổi khiến Thiên Huệ Tử tưởng tượng gió thổi mây tan khói mất, nhưng linh thần của nó vẫn bị chộp lấy, ngay quyền đòi ly khai của tư tưởng cũng đã bị tướt đoạt.Một bức hình ảnh mĩ lệ được giải phóng, chiếm cứ hết trời đất của cơn ác mộng này.Mặt trời lại nhanh chóng mọc lên ở phương đông, trải ra trên dải bình nguyên rộng lớn ánh sáng và nhiệt độ, khe nước trong rừng cây chảy quanh co, đàn hưu chạy nhanh trên thảo nguyên, ngàn vạn con chim nhỏ từ chỗ đậu trong rừng cây bay lên, thành đội hình đẹp mắt bay đến bờ hồ ở nơi xa. Trong chốc lát mặt trời lặn xuống sau ngọn núi phía tây, bắn ra vạn tia ráng rực rỡ, trăng sáng lại theo một bên khác trồi lên, tán phát ánh sáng trong trẻo màu vàng kim.Một thanh âm vọng lên:“Đây là thế giới của nó.”Một thanh âm khác nói:“Từ giờ trở đi, nó đã trở thành thế giới của chúng ta, chỉ có chúng ta mới phối hợp ủng hộ nó.”Thiên Huệ Tử đang muốn giãy giụa, bỗng trong tâm nổi lên một ý nghĩ, một ý nghĩ thuộc về chính cô, ý nghĩ đó trở về từ một địa phương rất rất xa, giống như kêu gọi cô trở về. Tâm thần trải qua một trận chấn động, cô phát giác mình đã thành công trong việc đẩy bọn xâm nhập ra ngoài tâm linh.Thanh âm cực lớn giờ thành nhỏ không nghe được:“Mau chụp lấy cô ta! Không được để cô ta trốn chạy, chúng ta vẫn chưa biết cô ta đến từ nơi nào, thế giới của cô ta…”Thanh âm xa dần.Tâm thần cô rời khỏi ánh sáng mạnh, ở con thuyền không gian rộng lớn bên ngoài.“A!”Trong tiếng kêu inh ỏi, tâm thần cô trở về trong thân thể, “tỉnh” lại.Có người đang mãnh liệt lay động thân thể cô, kêu lên:“Tỉnh lại! Tỉnh lại!”Cô ta mở mắt, phát ra một tiếng kêu thét.Vài bộ mặt quỷ đáng sợ, từ trên cao nhìn xuống cô đang nằm thẳng cẳng trên giường.“Đừng sợ! Bọn ta không làm hại cô!”Cô chăm chú nhìn, nguyên lai những người này mang mặt nạ hóa trang. Kí ức lại chảy về trong đầu óc cô, nghĩ đến chính mình bị bắt làm con tin.Thiên Huệ Tử đưa cặp mắt đẹp hãi nhiên nhìn xung quanh, theo khe hở giữa năm người mang mặt nạ vây quanh cô nhìn ra ngoài, đây là một nơi chẳng có cửa cái cửa sổ, một gian phòng trống chẳng trang trí gì, trừ cái giường mà cô đang nằm, chỉ có bốn bức tường trắng xám, và từ trần nhà thòng xuống một ngọn đèn lẻ loi, cô lại một lần nữa kêu thét lên.Một người trong bọn dùng một giọng khàn khàn thô kệch nói bằng tiếng Anh:“Món hàng hóa nhỏ quấy nhiễu này, để tôi đối phó với cô ta!”Một người khác thấp giọng mắng:“Không được đánh cô ta! Nạp túy nhân dặn ai cũng không được đụng đến một đầu ngón tay của cô ta, ngươi nếu muốn được chia phần thì để ta khéo liệu đấy.”Tiếng thở hổn hểnh trầm trọng vọng lên giữa những tiếng người khàn khàn, tình cảm sung mãn cuồng loạn, tạo thành môi trường cực kì đáng sợ.Thiên Huệ Tử nhìn về người này, chỉ thấy đó là một nam tử thô tráng tóc đỏ, chẳng biết vì sao trong tâm thoáng qua một cảm giác không lạnh mà run, hay như thỏ con thấy sói đói, tuyệt vọng bi thương trào lên trong lòng.Vô luận là hiện thực hay trong mơ, đều là con tin.Cô không có cách nào trốn thoát.
Chương 2: Xảo Đắc Tuyến Sách Chiều ngày 11 tháng 8, tại Đông Kinh Nhật Bản.Lăng Độ Vũ nhét tiền thưởng vào tay người hầu, người hầu lập tức cúi mình tỏ ra cảm kích, lùi thẳng ra khỏi phòng, ngoài phòng lại cúi mình lần nữa, khiến Lăng Độ Vũ lại lo rằng trán anh ta sẽ đụng vào cửa.Lăng Độ Vũ vào giữa phòng của tửu điếm, ngồi vắt chân trên mền, sau một hồi hô hấp chậm rãi dài và nhẹ, tâm thần tiến vào trạng thái ổn định tự tại, đây là phương pháp hưu tức của anh, anh cần phải tranh thủ từng giờ từng phút, phải gấp tìm ra tung ảnh của Mạt nhật thánh chiến đoàn.Anh tịnh không phải là một người bình thường.Chỉ là thân thế của anh đủ khiến người trợn mắt líu lưỡi.Mẹ anh là người Mĩ gốc Hoa, trong một lần sang Tây Tạng gặp Linh Đạt Lạt Ma tuổi đến tám mươi, Linh Đạt trong thần miếu cùng mẹ anh giao hoan xong viên tịch, từ đó mẹ anh lưu lại Tây Tạng, sinh ra Lăng Độ Vũ, anh từ nhỏ đã được rèn luyện theo Mật Tông khổ hạnh du già và Trấn định thủ ấn, cho đến mười lăm tuổi mới theo mẹ về Mĩ tiếp thu giáo dục hiện đại, trở thành người có hai học vị bác sĩ, anh rất thích mạo hiểm, có được những kinh nghiệm mà người khác mơ cũng chẳng gặp.Hai tiếng đồng hồ sau, Lăng Độ Vũ lại mở mắt ra, tâm linh viên tịnh thông thấu.Anh chậm chạp đứng dậy, đến trước cửa sổ, dương quang chiếu khắp các lầu cao, trải khắp bốn phương tám hướng chẳng có chỗ tận cùng.Anh thà ở trong rừng rậm Phi châu săn một con báo đốm, còn tốt hơn là ở trong một thành phố siêu cấp thế này truy bắt một người.Lấy đẫy văn kiện mà Cao Sơn Ưng đưa cho từ trong hành lí ra, gọi một cú điện thoại, anh mới rời phòng xuống dưới lầu, gọi một ly thức uống, lật lại tư liệu trong cái đẫy.Anh xem rất cẩn thận, tuy nhiên tư liệu liên quan đến Mạt nhật thánh chiến đoàn ít phi thường, nhưng vẫn cho anh nắm bắt được phong cách hành sự của tập đoàn khủng bố này, chúng rất có tổ chức, kế hoạch và tuyệt đối bảo mật.Vì vậy nhân số của tập đoàn này không quá đông, hoặc là vì khó bảo mật, nhưng vì đâu lại thu hút loại người như Phong Hán Cát Bách, sát cuồng đồ hành vi khoa trương?Nhưng Cát Bách vì sao lại tham dự vào loại đoàn thể mang tính tự sát tự hủy này?Then chốt bên trong vụ này, có thể là dò xét ra nhân tố trọng yếu của đoàn thể này.Nghĩ đến đây, trong lòng anh đã có một chút khái quát.Từ khi Ẩn giả chụp được tấm hình đó, nói tìm thấy bọn chúng tịnh không phải là không có khả năng.Một diễm phụ cài cành hoa uyển chuyển bước tới trước bàn của Lăng Độ Vũ, hướng về anh gập người chín mươi độ, làm hàng chục người khách đưa mắt nhìn về phía Lăng Độ Vũ.Lăng Độ Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, dùng tiếng Nhật nói: “Tiểu thư!”, diễm phụ mục quang mỉm cười, khiến người ta nghĩ đến hoa hồng ngày hè nở rộ, cô duỗi cánh tay trắng như tuyết, mềm mại đưa cho Lăng Độ Vũ nói: “Tôi là Chiêu Cúc, Điền Mộc tiên sinh sai tôi tới tiếp ông.”Lăng Độ Vũ nắm ngọc thủ trong tay, cười nói: “Tôi nghĩ người của Điền Mộc Chính Tông phái đến nhất định là đại hán lực lưỡng như con báo, đâu ngờ là loại mĩ nhân mềm mại như cô.”Điền Mộc Chính Tông là người mà Lăng Độ Vũ trong “sự kiện Nguyệt Ma” kết giao bằng hữu (xem quyển Nguyệt Ma), là hắc đạo đại gia có thế lực nhất Nhật Bản, vô luận hắc bạch lưỡng đạo.Cũng là kiểu bình thường đó.Chiêu Cúc cười làm cành hoa rung mạnh, nhãn q