Đọc truyện ma- VỰC NGOẠI THIÊN MA - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Pair of Vintage Old School Fru

Đọc truyện ma- VỰC NGOẠI THIÊN MA (xem 1749)

Đọc truyện ma- VỰC NGOẠI THIÊN MA

ói: “Ông cũng tin vào chuyện ma quỷ hoang đường ư?”Nạp Túy Nhân quay đầu cười khổ, không trả lời y, những người khác cũng thần sắc ngưng trọng, không khí nhất thời trở nên cương ngạnh phi thường.Hoành Sơn Chính cũng đề xuất vấn đề đang vướng bận trong lòng mình: “Vì sao lại thất sách như thế này, đã để Thiên Huệ Tử biết chính mình đang ở nơi nào?”Trong mắt mọi người chớp lên một tia thần sắc hoảng sợ, nghi ngờ lo lắng đối với sự vật không nắm bắt được.Ngải Toa nói: “Anh không thể biết được đâu, từ ban đầu khi cướp cô ta từ liệu dưỡng viện ra, cho đến khi được đưa thẳng đến mật thất cách âm không có cửa nẻo ấy, cô ta đều ở trong trạng thái hôn mê.”Phí Thanh bác sĩ nói: “Huống hồ cô ta có giương to đôi mắt, cũng chẳng thể trông thấy vật gì. Bọn ta vì chuyện này mà hoang mang lo lắng, suy nghĩ nát óc tới giờ cũng chưa tìm được lời giải thích nào hợp lý.”Nạp Túy Nhân chen vào nói: “Vô luận thế nào, chỉ cần chúng ta có được vật của Đại Dã giao cho, là có thể tiến hành “tái sinh kế hoạch”, lúc đó vấn đề nào cũng không còn nữa.”Phí Thanh bác sĩ trầm giọng nói: “Tôi thật muốn biết lời nói cuối cùng lúc đó của bọn chính khách gian thương ấy.”Lương Tử nhẹ thở dài bảo: “Tôi chẳng dám nhìn, nhất là những đứa trẻ…”Nhân Xuyên ôm vai cô ta, an ủi: “Em biết bọn ta rất bất đắc dĩ, với tai nạn ngày tận thế này của thế giới dần dần nấu con người đến chết, không biết toàn bộ quá trình sẽ tăng tốc, khiến toàn thể bọn họ, chịu đựng đau khổ, nhưng địa cầu và nhân loại lại có thể tái sinh.”Lương Tử yếu ớt gật đầu, vùi mặt vào lòng Nhân Xuyên.Tình cảm của mọi người chuyển từ vấn đề khó hiểu trên người Thiên Huệ Tử tới một đề mục xa xôi.Nạp Túy Nhân đang muốn nói.Một tiếng kêu rít đâm vào màng tai mọi người.Tiếng đó giống như âm thanh cao tần phát ra từ sự ma sát của hai khối sắt nặng vạn cân ở trên trời, lại như tiếng vật thể sắc nhọn đâm qua tấm sắt khiến mọi người lông tóc dựng hết cả lên.Mọi người đau đớn cúi người xuống, hai tay bịt chặt tai lại, đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ được gì ở biên giới sắp tiến vào trạng thái thác loạn thần kinh này. Âm thanh lạ đó tắt, mọi người cẩn thận buông đôi tay đang bịt tai xuống, ngồi thẳng người dậy, kinh hãi nhìn nhau.Dưới chân họ truyền lên một tiếng động mạnh, giống như tiếng vật nặng đập lên vách cabin, chiếc du thuyền dài hơn trăm chấn động rung lên do ảnh hưởng của cú đánh có lực ấy.Mọi người ngẩn ra một lúc, nhất thời đầu óc trống rỗng, chẳng biết được đã xảy ra chuyện gì.Chỉ là thần kinh của mỗi người đều như lò xo bị kéo thẳng ra, một loại cảm giác sợ hãi trước những vật không hiểu biết được khiến linh hồn bọn họ run rẩy.Bọn họ có thể nghe được tiếng tim đập mạnh của mỗi người.“Bịch!” lại một tiếng động nữa, rồi cabin bên dưới trở nên yên lặng.Nạp Túy Nhân và Hoành Sơn Chính là những người đầu tiên hồi phục.Nạp Túy Nhân xông xuống cầu thang xoắn, kêu lên: “Mễ Nhĩ! Có chuyện gì xảy ra vậy?”Hoành Sơn Chính cũng rút súng ra, bám theo sát gót.Xuống khỏi cầu thang xoắn, tình cảnh ở cabin bên dưới đập vào mắt họ.Máu! Trên sàn toàn là máu.Mễ Nhĩ phục người ở một góc, xương sọ vỡ toác, máu từ vết thương không ngừng chảy ra, dòng lớn dòng nhỏ theo sự nghiêng lắc của con thuyền mà tràn ra.Thiên Huệ Tử nhiều ngày chưa tỉnh đã ngồi dậy, nhìn Nạp Túy Nhân đang ló đầu vào.Đó rành rành là Thiên Huệ Tử, nhưng Nạp Túy Nhân lại cảm giác rõ ràng rằng đó là một người khác, hay một loại sinh vật khác.Mắt cô chớp động ánh sáng kì dị, sự đối lập giữa sáng và tối rõ ràng như thế này, giống như có người ở trong người cô mở đèn và tắt đèn, trong ánh đèn u ám nơi ca bin đáy tàu này, càng tăng phần ngụy dị.Đây vẫn chưa phải là điều khiến Nạp Túy Nhân kinh hãi nhất.Điều khiến y hồn phi phách tán là ánh mắt của y không thể nào dời đi nơi khác được, ánh mắt của Thiên Huệ Tử tựa như có một thỏi nam châm lớn với sức hút cực mạnh không thể kháng cự, hút chặt lấy ánh mắt của y.Chân y không theo ý mình mà bước lại gần cô, cho tới trước thân cô, mới mạnh mẽ tỉnh lại, cổ họng y phát ra hơi thở trầm trọng, cố gắng giãy giụa trước cái chết, hai chân bỗng nhũn ra, quỳ xuống bên giường.Một luồng cảm giác băng lãnh tà ác đáng sợ, từ mắt y bắn vào như mũi tên, mỗi một sợi dây thần kinh, mỗi một mạch máu của y như bị ngâm vào nước đá.Y muốn kêu, nhưng chẳng phát ra bất cứ thanh âm nào.Lực lượng tà ác xâm chiếm lấy y tựa như hệ thống thần kinh chẳng chút phòng bị.Ánh mắt chớp lóe liên tục của Thiên Huệ Tử ngừng lại bất động, bỗng trở nên chẳng khác gì so với Thiên Huệ Tử trước kia, chỉ là hung hãn hơn gấp trăm ngàn lần.Lúc này Hoành Sơn Chính đã đuổi theo vào tới Cabin, bản năng của một nhân viên cảnh sát khiến y không hấp tấp xông xuống cầu thang như Nạp Túy Nhân, nhất là y đang ngửi thấy mùi máu tươi.Y đứng ở chỗ cuối cầu thang xoắn, kinh hãi nhìn cảnh tượng chẳng thể tin được trước mắt, y không hiểu tại sao mà Nạp Túy Nhân lại quỳ hướng về phía Thiên Huệ Tử đang ngồi trên giường.Y chỉ nhìn thấy tấm lưng rộng cường tráng của Nạp Túy Nhân.Y lại chẳng trông thấy vẻ mặt nhăn nhó biến dạng, và ánh mắt thống khổ tuyệt vọng của Nạp Túy Nhân.Hoành Sơn Chính cũng giơ súng lục lên, nhìn Thiên Huệ Tử quát: “Không được cử động!”. Thiên Huệ Tử lạnh nhạt quay sang nhìn y, sau một cái liếc mắt, lại nhìn trở lại trên tấm thân Nạp Túy Nhân trước mặt.Hoành Sơn Chính cũng lấy làm kỳ quái là tại sao ánh mắt Thiên Huệ Tử nhìn y lại bỡ ngỡ và nóng bỏng như vậy, bởi vì bọn họ đã có cơ hội gặp mặt vài lần, chỉ một khắc sau, y hoàn toàn mất hết vẻ lãnh tỉnh và cơ trí để ứng phó với nguy nan.Một luồng cảm giác lạnh băng tà ác cực kì khó chịu và khiến người ta buồn chán từ hai mắt y truyền vào, toàn thân bỗng mệt lử, ngực bụng chuyển động dữ dội, y cong người lại như con tôm, những thứ gì vừa ăn nôn thốc ra như thác lũ, nhất thời mùi hôi tanh bốc đầy.Những người khác đã đuổi tới nơi, Ngải Toa đỡ vai y kêu lên: “Ông làm sao rồi?”Phí Thanh bác sĩ và Nhân Xuyên vượt lên trước hai người, tiến lại chỗ Nạp Túy Nhân và Thiên Huệ Tử.Lương Tử lại kêu thét lên, ngã xuống ở bậc cầu thang, kinh hoàng không biết chuyện gì.Phí Thanh bác sĩ tới trước mặt Thiên Huệ Tử, nắm lấy đầu vai cô, đồng thời quát lên: “Thiên Huệ Tử! Cô làm gì đó?”Tuy nhiên y chẳng thể nắm được vật gì cả, chỉ là tưởng đã có thể nắm lấy cô.Thiên Huệ Tử ngã ngửa ra sau, cái chụp của Phí Thanh nắm vào khoảng không.Cô tịnh không phải là cố ý tránh y, chỉ là ánh mắt chợt tối lại, hôn mê ngã lăn ra giường.Phí Thanh ngẩn ra một cái, bỗng cảm thấy Nạp Túy Nhân đang quỳ phía sau mình mạnh mẽ đứng dậy.Y đang muốn quay đầu lại nhìn, đầu cổ bỗng bị Nạp Túy Nhân từ phía sau nắm lấy.Chỉ thấy cánh tay phải lực lưỡng của Nạp Túy Nhân nắm lấy đầu y quay mạnh sang phải, mà vai lại bị cánh tay trái của Nạp Túy Nhân kéo theo hướng ngược lại.“Rắc!”Thanh âm cuối cùng y được nghe trong đời là tiếng xương cổ bị bẻ gãy.Ba người còn lại đồng thời ngẩn ra.Họ chẳng thể tin được sự thật như cơn ác mộng đang xảy ra trước mắt mình.Hoành Sơn Chính cũng cố gắng dừng cơn nôn mửa, duỗi thẳng eo lưng và tay chân.Khẩu súng lục trong tay giơ lên, ngón tay dùng lực chuẩn bị bóp cò.Nạp Túy Nhân

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Dốc tiền phẫu thuật trả thù tình cũ, ai ngờ… đổi cả đời

Truyện Tình Yêu Đầu Thời Cấp Hai Đầy Kỷ Niệm Full

Anh trốn vợ sắp cưới đến sống cùng với tôi

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Đối thủ của đại ca