Đọc truyện ma - Vật Tội Chứng - coloawap.net - đọc truyên ma lúc nửa đêm - thế giớ ma - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma - Vật Tội Chứng - coloawap.net - đọc truyên ma lúc nửa đêm - thế giớ ma (xem 286)

Đọc truyện ma - Vật Tội Chứng - coloawap.net - đọc truyên ma lúc nửa đêm - thế giớ ma

ng là con quên ngay ấy mà. Sau một tuần nếu bác sĩ bảo con thuật lại những gì con đã đọc, chắc là con chẳng biết đâu mà lần.Cậu không nói được gì thêm. Và ông bác sĩ đã vô tình kiểm nghiệm được những lý thuyết ông theo bấy lâu nay. Ông hỏi ngay:- Cậu không nhớ những chuyện đã đọc! Chết nỗi! Con đã bao giờ thử chưa?- Thử thuật lại? – Daniel thật sự ngạc nhiên việc ống bác sĩ hăm hở đặt vấn đề này.- Ta muốn nói con thử thật sự ấy, có bao giờ, nói cụ thể hóa, con đã xắn tay áo lên, cầm cuốc hay xẻng xới tung cái ký ức của mình lên, xem có những chi tiết nào của các chi tiết câu truyện mình đã đọc chôn vùi trong đó? Thật ngạc nhiên, nhiều tài liệu về tù nhân thường hay bị giam trong ngục tối, đã đào sâu khám phá tâm hồn họ…Ông bắt đầu nói đến những nghiên cứu điển hình và cuồng nhiệt nói về các tù nhân này nhớ hết, từng lời từng chữ các câu truyện họ đã đọc hồi nhỏ. Những người già hơn, có thể kể lại rành rọt nơi họ sinh ra, nơi họ sống thời thơ ấu, họ đã quên khuấy lúc trưởng thành nhưng nay lại nhớ lại… Người mắc một chứng bệnh tâm thần thì khó nhớ lại ký ức tuổi thơ hơn. Bác sĩ Martin khó khăn lắm mới kiếm được đề tài ông thích, ông lại sợ cứ mải mê nói chuyện sẽ trễ tàu mất.- Con không muốn nhớ lại. Nhưng thực ra, người ta không thể quên được. Không có cái gì con đã cảm nhận, đã nghe, đã thấy – dù có nhỏ nhặt đến đâu, dù ta không nhớ rõ ngày tháng – cũng lưu lại một chút trong ký ức. Tất cả những gì đã ghi nhận trong tâm khảm con, dù có mơ hồ đến đâu, cũng không bao giờ xóa sạch được.Thật hơi tàn nhẫn khi ông bác sĩ phản đối ý kiến cậu bé ngay mặt và rót vào tai cậu như vậy. Tàu đã vào ga nhưng còn từ từ tìm cách đậu đúng chỗ qui định và thuận tiện.- Daniel à, theo lý thuyết thì con có thể nhớ lại hồi con mới sinh ra. Nhưng cần hàng ngàn năm nằm trong ngục tối để suy gẫm, và sau hết…Khi cậu Daniel đã bước lên bậc toa xe, bác sĩ Martin mới nhớ tới một chuyện mà ông suy nghĩ từ hai ngày qua.- Daniel, con nghe đây: Mẹ con đã rất hạnh phúc. Cuộc đời của bà thật viên mãn, an bình và tràn đầy hạnh phúc với những người bà yêu mến. Hãy tin ta nói thật, Daniel.Daniel rất vui mừng vì đã tìm được quyển sách này, nhan đề ‘Giết người . Để được chìm ngập trong cảm giác tột cùng, cậu đã chạy trốn thực tại và chỗ chạy trốn yên tĩnh nhất lúc này là trong những trang truyện. Cậu đã biết trước cái hương vị của tiểu thuyết hình sự, y hệt như những con nghiện biết hương vị vô song của một liều ma túy. Cậu chạy trốn thực tại, vâng, nhưng đúng ra chỉ là sự buông thả lạ thường, không cưỡng lại được và cũng hơi sờ sợ.Sáu tháng trước đây chắc cậu sẽ không xấu hổ về lời nhận xét của ông bác sĩ. Chỉ mới đây thôi, cậu đã khám phá ra một khoái cảm đen tối, hết sức hưng phấn khi tưởng tượng ra trước mặt mình là một xác chết. Cậu không xác định được khoái cảm tột đỉnh này dâng lên trong cậu lần đầu tiên vào lúc nào.Gợi lại ký ức à? Mẹ kiếp! Cậu giữ nguyên cuốn truyện một lúc, chưa mở ra vội. Cậu nghĩ tới sự tức giận của ông bác sĩ già nhẹ nhàng quá, cứ như không ấy. Có thật sự là ta có thể nhớ lại những gì đã chôn vùi trong ký ức không? Nếu ta kiên từ tập luyện…? Nếu ta dùng cuốc xẻng để đào xới…?Phần lớn thời gian trên chuyến tàu dài 5 giờ, cậu đọc cuốn truyện. Điều này là đương nhiên rồi.Nhớ lại những gì mình đã quên, ta sẽ thấy tận đáy tâm hồn sâu thẳm, lý do tại sao ta lại ghét một loại tiếng động nào đó, thích một loại mùi thơm nào đó, đúng không? Có thể như vậy không? Ôi cái thứ chết tiệt này! Cậu thốt lên một câu chửi thề, ánh mắt còn cháy bỏng, hai má và thái dương còn đỏ rần vì ý nghĩ trong đầu.Đã đến một ga xép, tàu chỉ chạy thật chậm nhưng không đậu lại. Một phụ nữ cao tuổi bước lên toa, quay lưng về phía cậu. Hình dong bán diện của bà khỏe mạnh. mặc bộ đồ xám. nón và khăn mỏng tím nhạt.- Bà Emma!Lòng cậu se lại và cậu cười. Cái mũ tím của bà nghiêng về phía trước… Emma, bà nhũ mẫu cũ của cậu đã chết cách đây ba năm – không, hai năm mới đúng – vì ba năm trước đây hà có từ Albany đến thăm cậu, một năm trước khi bà ấy mất.Đúng, năm đó bà đi xe của cháu bà đến, mang cho Daniel cái áo sợi bà đã móc cho cậu. Cậu quan sát bà rất kỹ trong lúc cậu thử mặc cái áo sợi vào, cậu nhớ nụ cười rạng rỡ của bà ấy.- Trời ơi, cô không tin được là con chóng lớn thế này trong vòng hai năm. Con có nhớ lần cô ghé thăm con gần nhất không?- Con còn nhớ chứ, thế cô cho là con chẳng nhớ gì à? Và cô còn bảo con là… là một cậu bé kỳ lạ từ khi còn nhỏ, và cô còn bảo là điều đó sẽ qua thôi!- Xin Chúa ban phúc cho con Daniel, và cái đó đã qua chưa?Đối với cậu điều đó đã qua chưa? Nhưng đúng ra là điều gì mới được chứ? Ba năm trước cậu đã biết điều đó vì cậu nhớ được những gì cô vú đã nói với cậu hai năm về trước nữa. Cô nói cái gì đó, đại loại như:- Cô nói thẳng là con luôn luôn là một cậu bé kỳ cục, Daniel. Ngày đầu tiên cô gặp con, ngày đầu tiên… Ngày đầu tiên cô gặp con…Cậu không thể tập trung được nữa, mặc dầu đã cố hết sức. Trong cái toa hạng sang, thế mà cậu không ý thức được mình đang ở trong một toa xe sang trọng. Daniel nhíu mày.Đừng chịu thua. Cố nhớ lại lúc đó bằng con đường khác…Ta thấy, lúc đó hai người đang ở trong phòng của cậu. Cậu đang chuẩn bị đi ngủ và Emma đang đến gần cậu (vào lần thăm cậu áp chót, Emma ngủ lại một đêm ở nhà cậu). Cô Emma đã nằm trong cái ghế xích đu xanh dương và phải nói liên tục không ngừng nghỉ. Cô phải nói nhiều đến độ mẹ phải nói:- Daniel, cô Emma đã mệt rồi. Con đừng đặt nhiều câu…Cái đó, điều đó là thế đấy. Giờ thì cậu nhớ lại rồi. Chữ mà cậu tìm mãi không ra là “câu hỏi”.Không phải là “những điều con đã nói”. Lúc này cậu đã nhớ toàn bộ câu đó là:- Ngày đầu tiên cô gặp con, con có biết con hỏi cô câu gì không? Nói ngắn gọn, một cậu bé ba tuổi mà con hỏi con ngựa vằn là gì? hoặc phi cơ là cái gì’? Nhưng điều đầu tiên chính con hỏi ta chính là… sự việc đầu tiên con hỏi cô chính là…Không, câu nói chưa đầy đủ. Tại sao trí óc con ngưng vận dụng ngay chính chỗ đó? Trước hết con đã suy nghĩ đến đó. Cô Emma thăm cậu trong phòng ngủ của cậu và cái phòng ngủ thì hôm nay cậu cảm thấy rất gần gũi.Mặt cậu thiếu niên cau có. Máu trào lên khiến mặt cậu đỏ rần như đang tức giận. Một lời chửi thề “mẹ kiếp” đang run run định trào khỏi môi. Cậu có một cuốn sách để đọc, biết có tên một con chó, cậu sẽ đọc ngay. Cuốn truyện nhan đề “giết người”.Giết người.Lần này cậu đã nhớ được cái sự việc cậu hỏi đó!- Sự việc đầu tiên con hỏi ta… ta cố hướng dẫn con trong gian nhà để dụng cụ, và con vùng vẫy, thoát khỏi ta… và con hỏi ta “giết người là gì?”. Con không thấy một em bé lên ba mà hỏi một câu như vậy là kỳ quái, chính con…Giết người? Một cậu bé ba tuổi? Kỳ quái?… Nhưng ta cứ để yên mấy thứ này đây đã.Một gian hàng! Gian hàng nào mới được chứ! Daniel cố ngược lại quá khứ, mày nhíu lại cho đến khi cậu thấy như sắp chạm được vào nó. Cậu không tài nào nhớ được một gian hàng nào ở trong các cái nhà mà cậu biết.Một gian hàng? Chắc là một căn lều có phên mắt cáo. Ánh sáng chiếu vào trong lều qua những ô vuông hay ô hình thoi. ít ra… Ờ, trong toa Pullman hạng sang mà lại lạnh thế này? Ít ra cái gian hàng c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Mẹ chồng lôi cả họ đi bắt con dâu ngoại tình

Xem tử vi ngày 24/03/2017 Thứ Sáu của 12 cung hoàng đạo

Băn khoăn vì lời đề nghị ‘giúp đỡ’ của người yêu cũ

“Gái ngoan” quỵ ngã chứng kiến mẹ làm điều này mỗi tối để chu cấp 5 triệu mỗi tháng, “ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc”…

“Là vợ phải biết vị tha, nó có mỗi đứa con riêng mà làm ầm lên”