ó hiểu. Giản Tự Viễn tỏ ra biết nhẫn nại: “Không phải cô mộng du, mà là tôi mộng du. Cô quên rằng tôi có sở thích mất ngủ à?” Đêm đầu tiên vào ở ngôi nhà gỗ, cũng tức là sau khi tôi và Thành Lộ “tâm sự”, tôi đã nhìn thấy mấy tấm ảnh Thành Lộ gặp gỡ “người bạn nam giới”, tôi trở về phòng mình lặng lẽ “hưởng thụ” cảm giác chơi vơi và nhức đầu. Nhắm mắt lại, mấy tấm ảnh ấy vẫn lượn lờ trước mắt tôi giống như một đoạn phim hoạt hình chất lượng kém. Cốc Y Dương, anh khiến tôi quá thất vọng. Người chị họ mà tôi rất mến thương, Thành Lộ, cũng khiến tôi quá thất vọng. Có thể giải thích được không? Tại sao lại thế? Cả Tần Hoài nữa. Lịch sử sai lầm đang tái diễn êm ả. Vẫn có câu: cục diện thiên hạ, tan rồi phải hợp, hợp rồi phải tan. Lịch sử sai lầm là như thế đấy. Tôi mất ngủ. Tôi nằm trên giường trở mình không biết bao nhiêu lần, khí lò sưởi nghi ngút trong nhà khiến tôi nóng hầm hập, đã thế thì khỏi cần ngủ nữa. Xin đầu hàng. Tôi ngây người nhìn những ngôi sao gần như có thể thò tay với được ở ngoài cửa sổ, khí nóng tra tấn tôi không chịu nổi nữa, tôi bèn khóa lò sưởi lại. Trà trong cốc giữ nhiệt vẫn còn ấm, tôi ực mấy ngụm gần hết; tôi bước khỏi phòng, định vào bếp lấy ít nước sôi. Đi trong bóng tối, tôi thấy sảng khoái nhẹ nhõm hơn nhiều, cũng bớt nhức đầu chắc là vì bên ngoài không ngột ngạt như địa ngục. Tôi lâng lâng đi vào phòng khách. Căn bếp không cửa, liền kề với phòng khách. Vừa bước đi mấy bước bỗng nghe thấy những tiếng động rất khẽ, hình như từ trong bếp vọng ra. Mắt tôi đã thích nghi với bóng tối nên có thể nhận rõ đi-văng, ghế bành ở gần, nhưng không thể nhìn xa hơn. Chỉ lờ mờ nhìn thấy một bóng đen trên bàn bếp đun. Có lẽ đó là xoong nồi hoặc ấm đun nước. “Có ai ở đây không?” Tôi khẽ hỏi, và sờ trên tường lần tìm công tắc đèn Bóng đen ấy biến mất, như tan vào bóng tối. Gần như đồng thời, có cái gì đó chạm nhẹ vào mắt cá chân tôi. Hình như có một người vô hình vừa lướt đi bên tôi. “Ai?” Tôi quay ngoắt lại. Không rõ có phải tôi bị ảo giác không: hình như trong bóng tối có một cặp mắt xanh lục đang nhìn tôi rất nhanh, rồi biến mất. Tôi sải bước đuổi theo, thì đâm sầm vào một người. “Ôi!” Tôi kinh hãi kêu lên. “Suỵt… đừng kêu. Tôi đây mà!” Một giọng nam, cố nói thật khẽ. Tôi căng tai phân biệt và nhận ra đó là Giản Tự Viễn mới gặp hôm nay. “Có nhìn thấy không?” Tôi hỏi. “Nhìn thấy gì?” Rõ ràng anh ta không biết tôi đang nói gì. “Vừa nãy có… một người… hoặc một cái gì đó… trong bếp, sau đó chạy ra phòng khách rồi mất hút.” “Mắt cô tinh thật, tối thế này mà cũng nhìn ra được?” Giản Tự Viễn không nhìn thấy gì, và cũng không tin. “Anh đang làm gì trong bóng tối này?” Tôi không định thuyết phục anh ta nữa. “Tôi cũng có thể hỏi cô ấy được không?” Lần đầu tiên tôi biết mùi hôi miệng “khó quên” của Giản Tự Viễn là thế nào. Tôi nói: “Tôi không ngủ được, bèn ra ngoài cho thoáng, tiện thể lấy thêm ít nước sôi.” “Đêm khuya còn uống trà? Cô định thức trắng đến sáng à?” Anh ra “chậc, chậc,” tặc lưỡi. “Anh thì sao? Tôi nghĩ, anh là người hay né tránh trả lời, chắc anh đang giấu giếm điều gì đó?” Có lẽ tôi không bằng lòng với anh ta, bắt đầu có ấn tượng không tốt về anh ta nên tôi mới công kích như thế. Giản Tự Viễn cười chiếu lệ, nói: “Nghe nói cô là nghiên cứu sinh tâm lý học, nên nói năng cũng khác thật!” Tôi nghĩ anh ta nói năng mới khác chứ! “Quá khen rồi! Sư phụ tâm lý học thứ thiệt sẽ không nói năng bỗ bã, không hỏi vỗ mặt như tôi để không được nghe câu trả lời đâu!” Giản Tự Viễn lại cười chiếu lệ: “Đâu có khó đoán đến thế? Tôi cũng bị mất ngủ như cô! Nếu ở Bắc Kinh thì lúc này tôi vẫn đang chơi đêm ở khu danh thắng Hậu Hải. Tôi có tiền sử mất ngủ kinh niên, thường xuyên phải uống thuốc an thần. Đêm nay tôi ở đây để làm một việc rất lý thú, cô xem!” Anh ta bỗng bật công-tắc gì đó, một chớp sáng lóe lên, tôi nhận ra mình đang đối diện với một chấm đèn sáng nhỏ xíu ở chỗ xa xa. “Nào, cười lên!” “Máy ảnh? Anh đang làm trò gì thế?” “Đúng! Máy ảnh có hệ thống hồng ngoại, liên lạc vô tuyến với máy tính và ổ cứng di động của tôi; có thể tức khắc đưa ngay lên mạng chuyến du ngoạn ban đêm vui vẻ của chúng ta…” Anh ta rất hả hê đắc ý. Tôi đưa tay lên che ống kính, nói: “Anh đã được sự đồng ý của tôi chưa? Ai cho phép anh?!” Giản Tự Viễn ngạc nhiên: “Ơ kìa, tự làm cho vui, sao phải được ai cho phép? Cô cứ hỏi Cốc Y Dương xem, tôi đã chụp cho anh ta rất nhiều ảnh sống động, đâu có cần ai cho phép?” Hai tháng trước, vào bữa trưa ở nhà ăn Cục Năng Lượng, một nam trung niên mặt bèn bẹt, đeo kính không gọng bước đến bên bàn Cốc Y Dương chìa ra mấy tấm ảnh. Cốc Y Dương ngẩn người, nhận ra đó là ảnh chụp các tư thế “hiên ngang” của anh trong trận đấu bóng rổ do Đoàn thanh niên của Cục tổ chức; anh cười: “Tôi nhớ ra rồi, hình như anh là người phụ trách chụp ảnh? Ảnh chụp rất chuyên nghiệp!” Người ấy tự giới thiệu là Giản Tự Viễn, làm ở phòng chính sách thông tin Cục Năng Lương. “Không nói khoác đâu, tôi không nỡ bỏ việc công chức cơ quan, nếu không, tôi ra ngoài mở ảnh viện thì chắc chắn cũng khiếm khối tiền. Khi nào cưới vợ cậu cứ bảo tôi chụp ảnh dã ngoại cho!” Lúc đó sắc mặt Cốc Y Dương hơi xị xuống, nói: “Tôi mới tốt nghiệp đại học, đến khi tôi cưới vợ, chắc anh đã râu tóc bạc phơ rồi!” “Cậu rất đẹp trai, chắc đã có bạn gái rồi chứ?” Ấn tượng đầu tiên của Cốc Y Dương về Giản Tự Viễn không hay lắm, có cảm giác anh ta như một phóng viên ngành giải trí. Cốc Y Dương nói sang chuyện khác, nói mình là “Ta-ba-lô”, khi nào tổ chức đi du lịch nhất định sẽ mời Giản Tự Viễn đi giúp sức. Giản Tự Viễn cho Cốc Y Dương số máy di động. Về sau hai người còn gặp nhau ở cơ quan vài lần, chào hỏi mấy câu. Chuyến đi trượt tuyết ở Diên Phong lần này, Cốc Y Dương đã đặt thuê ngôi nhà gỗ nhưng không mời Giản Tự Viễn tham gia. Lúc sắp đi, cả hai chạm trán ở nhà ăn, Giản Tự Viễn hỏi Cốc Y Dương mùa xuân này có chương trình gì, về quê hay ở lại Bắc Kinh… Cốc Y Dương trả lời qua loa rằng sẽ cùng mấy người bạn đi trượt tuyết ở gần quê mình. Giản Tự Viễn sáng mắt lên: “Nghe nói núi Trường Bạch về mùa đông cảnh sắc tuyệt vời. Tôi chụp cảnh tuyết ở Bắc Kinh đã phát chán, phải đi núi tuyết thật sự mới đã, hãy cho tôi làm thợ ảnh phục vụ các bạn, được không?” Chương 16: Ánh Mắt Trong Bóng Tối Lúc này trong gian gác tối đen như mực, việc tìm Thành Lộ thật bế tắc, tôi bỗng nảy ra một ý: “Máy ảnh, máy ảnh của anh…” “Máy ảnh làm sao? Cô không cho tôi chụp kia mà?”. Giản Tự Viễn nói. “Anh cũng vừa nói rồi, không chụp người, không chụp ảnh sinh hoạt thì có chụp cảnh tuyết, cảnh bình minh, cho nên anh cứ lắp máy ảnh lên chân đế đi! Ảnh gửi lên mạng, dung lượng thấp, không chiếm chỗ ổ cứng. Cứ quay ống kính ra ngoài cửa, biết đâu lại chụp được cái gì đó, ví dụ…” Giản Tự Viễn ngắt lời: “Thôi nào, bà Sherlock Holmes, đã mất điện hơn một ngày, tôi đã tắt máy ảnh và máy tính rồi. Cô nhìn gì?” Tôi ngán ngẩm: “Anh nghe tôi nói đã được không? Tôi biết, máy ảnh không thể chụp sự việc xảy ra đêm qua, càng không thể chụp Thành Lộ mất tích ra sao; nhưng ít ra có thể chụp một số cảnh hai đêm trước khi mất điện, hoặc một số nội dung có liên