Tối hôm đó Hưng mang đồ ăn qua nhà cho Hương, gặp được Hưng nên Hương cũng cảm thấy thoải mái và vui lên được phần nào. Sau khi ăn uống xong, Hương lo việc rửa bát đũa và làm mấy món bánh tráng miệng, còn Hưng thì chui tọt ngay vô phòng họp và đóng cửa lại. Hương làm xong bánh mà vẫn chưa thấy Hưng ra, do tò mò, cô tiến tới phía phòng họp bí mật của ba. Từ hồi mới đến ở đây, ba Hương đã nói rõ rằng căn phòng này rất đặc biệt vì nó có chứa nhiều tài liệu quan trọng liên quan tới công việc của ông, nên cả nhà không ai được bước vào cả, kể cả là dọn dẹp. Nghĩ vậy, Hương chỉ dám đứng ngoài gõ nhẹ cửa mà gọi:
-Anh Hưng … anh Hưng ơi …
Nhưng không nghe thấy tiếng Hưng trả lời. Nghĩ là có gì đó không phải, Hương hé mở cửa nhìn vô thì thấy Hưng đang ngồi trên bàn của ba ghi chép lại một số thứ gì đó, bên cạnh bàn là cái két sắt đã được mở tung ra. Hương bước vô hỏi:
-Anh … anh làm gì thế?
Hưng lúc này có hơi giật mình nhìn lên, thế nhưng cậu ta đã nhanh chóng che giấu đi sự lúng túng:
-À anh đang ghi chép lại mấy thứ theo lời ba em đó mà…
Hương vốn biết ba mình tin tưởng Hưng lắm, nên cô cũng không nghi ngờ gì, Hương nói nhỏ nhẹ:
-Em làm bánh xong rồi, bao giờ xong anh ra ăn nhé …
Hưng lúc này nói:
-Anh cũng xong rồi à.
Thế rồi cậu cất cuốn sổ tay vô túi quần, còn mấy cuốn sổ to khác Hưng chậm rãi đóng lại và để ngay ngắn vào trong két xong khóa lại. Hai người ngồi ăn bánh uống nước ôm nhau trên bộ ghế salong, lúc này Hương mới dám tâm sự cho Hưng nghe chi tiết về cái cơn ác mộng kinh hoàng của cô đêm hồm nọ. Hưng lúc này có nghe lại thì cũng thấy hơi rùng mình. Thế rồi cậu nói:
-Anh nghĩ chắc chắn là cái oan hồn này chắc oán khí quá nặng nên mới có thể phá được tượng thần thánh như thế…
Thế rồi Hừng cầm cái hạt đá trên cổ Hương lên và nói:
-Anh tin là cái vòng này đã giúp em thoát chết một lần thì em hãy cứ mang nó bên người nhé, nó sẽ là vật hộ thân cho em…
Hương lúc này cũng đưa tay lên nắm chặt lấy tay Hưng, cô nói thì thẩm:
-Nhưng em vẫn lo lắm anh ạ, em sợ rằng một chuỗi tràng hạt còn suýt cứu em thoát chết khỏi cơn ác mộng thì liệu một hạt đá này là có đủ để bảo vệ em hay không anh?
Hưng ngồi suy nghĩ một lúc, thế rồi câu ta nói:
-Anh có một cách này, em đi lấy cho anh 1 tờ giấy A4 và một cái bút bi nước được không? Có mầu đen càng tốt.
Hương gật đầu thế rồi cô ta chạy ù lên trên gác lấy mấy thứ đó cho Hưng. Hưng cầm lấy tờ dấy A4 gập lại mấy lần thành một hình vuông nhỏ tầm lòng bàn tay. Hưng miệt mài gập thật cẩn thận, vừa gập cậu vừa nói:
-Em biết không, ngày trước anh có hay vẽ vời. Thế rồi có cái đợt anh đi coi bói người âm ở ngoại thành ý. Lúc anh vừa bước vô buồng, bà thầy đó đã đuổi anh ra và không cho anh coi. Khi anh hỏi là tại sao thì bà ta nói rằng bản thân anh có một thế lực có thể làm cho người âm phải sợ hãi mà tránh xa. Khi anh hỏi kĩ là thứ gì, thì bà ta nói rằng không thể tiết lộ ra được vì sợ anh lạm dụng nó. Nhưng bà ta gợi ý với anh rằng thứ này chỉ có anh mới tạo ra được và cái thứ đó đối với anh thì nó cũng đến từ thế giới của bóng tối à…
Nói đến đây, Hưng đã gập xong tờ giấy, cậu cầm bút lên nhìn Hương cười và nói:
-Lúc đầu thì anh không hiểu ý của bà thầy đó lắm, nhưng sau này anh nhận ra rằng bà ta ám chỉ cái tài vẽ hình xăm của anh. Đúng là trùng hợp vì trước đây anh cũng đặt tên cái lối vẽ hình xăm của anh là T.O.S
Hương nhìn Hưng hỏi:
-Là gì hả anh?
Hưng bắt đầu đặt bút vẽ và nói:
-T.O.S là viết tắt của The Other Side, tạm hiểu nôm na là mặt bên kia. Ở đây anh muốn ám chỉ là những hình anh vẽ, hay như trường phái mà anh vẽ là đến từ bên kia của cõi sống, tức thế giới bóng tối.
Vừa nói Hưng vừa vẽ liến thoắng, Hương ngồi đó say đắm ngắm nhìn Hưng vẽ. Vẽ một lúc mới xong, Hưng đưa tấm hình cho Hương coi. Hương cầm lên nhìn mãi mà không ra hình gì, Hưng ngồi đó chỉ mìm cười, thế rồi cậu ta giải thích:
-Đây là hình một con mắt, em không nhìn ra à?
Hương nhìn lại một lúc nữa thế rồi cô ta nhìn Hưng lắc đầu. Hưng lúc này chỉ cười, thế rồi cậu giải thích cho Hương nghe rằng cậu vẽ hình con mắt này tựa như con mắt thần. Hưng muốn Hương luôn mang theo tờ giấy này bên mình, vì làm như thế sẽ tượng trưng cho việc thần thánh sẽ luôn dõi theo Hương và bảo vệ cô. Hương cầm tờ đấy đó nửa tin nửa ngờ, thế rồi cô ôm lấy Hưng và chao cho anh ta một nụ hôn nồng thắm.
Kể từ ngày có được bức hình đó, có thể nói Hương ở nhà không còn gặp chuyện gì lạ cả. Ngày tháng cứ thế trôi qua, thằng Toàn vẫn còn trong trạng thái bất tỉnh. Cuối cùng ông Liêm không thể ngồi trong viện đợi mãi được nữa mà phải chuyên lo vào công việc vì có vẻ như ông đã bỏ bê quá lâu. Chỉ còn có bà Liêm là chạy ra chạy vô chắm sóc đứa con trai tội nghiệp của mình. Có lần bà về nhà nghỉ ngơi để cho Hương và Hưng vô viện thăm nom Toàn thay thế. Hôm đó ở nhà, không biết bà Liêm nghĩ thế nào mà khi bà đi loanh quanh vườn cho khuây khỏa, bà để mắt nhìn thấy mấy bụi hồng bây giờ tự nhiên chuyển thành mầu đen trăng thì vô cùng ngạc nhiên mà cũng sợ hãi. Không biết nghĩ gì, bà Liên vớ lấy cái quốc và bắt đầu đào mấy cây hồng đó lên mà vứt đi. Nhưng cả tối hôm đó, bà Liên cứ có cái cảm giác gì đó bồn chồn và nao núng lắm, bà cứ có cái cảm giác rờn rợn trong người. Bà Liên ngồi trong phòng điều