Hai người đàn ông giật mình nhìn tôi, suy nghĩ một chút rồi nói : – Oh, Wangliu hả nằm kia, chúng tôi còn sửa soạn, trang điểm và mặc đồ cho ổng. Ngày mai ông hãy trở lại thăm, bây giờ chúng tôi phải đi ăn tối. Nghe họ trả lời vậy tôi đánh liều nói tiếp : – Vậy hả, mai mới được thăm hả. Tiếc quá, vậy mai tôi trở lại. Và tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình : – À restroom chổ nào vậy ông, tôi xin đi nhờ một chút. Họ tưởng tôi muốn hỏi restroom thật. Một người chỉ tay hướng dẫn tôi vào bên trong. Tôi đi vội vào trong restroom. Chẳng cần xem xét nữa tôi tiến về phía cửa sổ và mở sẵn chốt cửa. Xong rồi tôi đi ra ngoài phòng ngoài, cũng vừa kịp lúc thấy hai người đẩy xác ông Wangliu vào trong một ngăn tủ sắt lớn. Lúc họ đẩy xác vào, tay phải ông WangLiu chợt bung ra, tòng teng, tôi thấy rõ chiếc nhẫn đá tím lóe lên. Tôi chào hai người rồi đi ra khỏi dãy nhà. Nhưng tôi không về, mà lái xe ra sau một chổ khuất, rồi đậu lại ngồi suy nghĩ. Tôi phải hành động liền trong đêm nay. Ðể ngày mai, lỡ có nhiều người đến viếng xác ông thì càng khó làm. Bây giờ họ đi ăn tối, dịp may rất tốt để lẻn vào lấy nhẫn. Quyết định xong tôi ngồi chờ. Khi hai người giữ xác vừa lái xe đi tôi liền ra khỏi xe, lom khom chạy lại chỗ dãy nhà. Tim tôi đập liên hồi. Tay chân tôi run lên. Quái, bình thường tôi lì lắm mà sao bây giờ yếu vậy ! Kệ, tôi chạy lại chổ cầu tiêu (Restroom) rồi dùng hết sức đẩy cánh cửa (Slide Window) qua một bên, và hết gân, hít hơi, đu người vào bên trong. Chẳng khó khăn gì lắm. Tôi lần mò vào trong căn phòng chính (có lẽ vì là nhà chứa xác, nên họ không gắn còi báo động-alarm). Ðúng là những học tủ chứa xác chết rồi. Tôi định vị trí hộc tủ của ông Wangliu và kéo cái ngăn kéo ra. Phì. Một hơi lạnh toát ra làm tôi rởn người. Ðầu óc tôi tê cứng không còn suy nghĩ gì nữa, tôi giở cái khăn đậy xác ra. Ðúng là ông Wangliu, mặt ông tím thẩm, nhìn còn dữ hơn ở trong lớp. Tôi đã liều rồi, chụp lấy tay ông tìm chiếc nhẫn. Tay ông khô đét, cứng ngắc, tôi nhắm mắt cầm chiếc nhẫn kéo ra khỏi ngón tay ông…
Phần 3: Kinh Hoàng!
Nhưng chiếc nhẫn cứ dính sát vào tay ông, không chịu sút ra. Tôi cố sức kéo cả 10 phút, mà chiếc nhẫn vẫn trơ trơ. Tôi toát mồ hôi không biết phải làm sao. Tôi bắt đầu mất bình tỉnh. Nhưng tôi không muốn rút lui, đã vào tận trong này rồi trở ra coi như không, nói sẽ không ai tin. Ðúng lúc đó có tiếng xe hơi lái vào bãi đậu xe. Tôi hốt hoảng nhìn quanh. Mắt tôi chợt lóe sáng, một con dao con đang nằm trên cái bàn gần đó. Không cần suy nghĩ tôi lao lại chụp con dao và dùng nó cứa đứt ngón tay đeo nhẫn của ông Wangliu. Tôi làm thật mạnh, thật nhanh. Chỉ trong nháy mắt ngón tay ông Wangliu đứt lìa. Chiếc nhẫn sút ra, tôi vội chụp nhẫn, lúng túng không biết bỏ đâu. Có tiếng đóng cửa xe. Tôi bí quá đeo đại chiếc nhẫn vào tay mình, rồi phủ khăn cho cái xác, đẩy vào hộc tủ và cầm ngón tay chạy vào restroom. Tôi trèo ra cửa sổ cũng vừa lúc nghe tiếng lách cách mở ổ khóa. Về đến nhà, tôi tìm một cái hộp, bỏ ngón tay vào, cất ở chổ kín đáo, rồi đi thẳng vào phòng tắm rửa tay. Sau khi rửa tay tôi rút cái nhẫn ra. Ngày mai tôi sẽ đem vô trường, cho lũ bạn xem cho lé mắt. Thế nào tụi nó cũng phục tui mà. Tôi sung sướng nghĩ đến ánh mắt cảm phục của Lan. Nhưng cái nhẫn không chịu đi ra khỏi ngón tay tôi. Nó dính cứng vào ngón tay. Không hiểu sao lúc bỏ vô thì được, bây giờ lại lấy không ra. Chắc là phải dùng xà bông. Tôi đang định thoa xà bông thì có tiếng gõ cửa phòng tắm : – Anh Minh, em cần phòng tắm. Khỉ thật, con em út đòi phòng tắm. Thôi để mai hãy tìm cách lấy chiếc nhẫn ra. Với lại bao nhiêu căng thẳng lúc ở nhà quàn đã làm tôi thấm mệt. Tôi cần ngủ một giấc. Nghĩ vậy tôi thay đồ leo lên giường đánh một giấc. Nhưng, kinh khủng quá, lúc nữa đêm đang chập chờn tôi chợt thấy ông Wangliu mặt tái ngắc, giơ bàn tay cụt một ngón nhào lại phía tôi, đòi lại chiếc nhẫn, mặt ông thật dữ tợn. Tôi hốt hoảng hét lên : – Mr Wangliu ! Tôi choàng tỉnh, thì ra chỉ là một giấc mơ. Tôi hoàn hồn, nhìn quanh trời mờ mờ sáng. Bất chợt tôi đưa tay sờ vào chiếc nhẫn. Nó vẫn còn đó. Nhất định tôi phải lấy nó ra khỏi bàn tay tôi…
Ngón Tay Chảy Máu Trong cái đêm từ nhà xác về tôi cố rút chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay mà không được. Tôi đành đi ngủ chờ ngày mai. Nhưng đêm đó hai lần tôi nằm mộng thấy ông WangLiu hiện về, nhào đến tôi gào thét. Thấy mặt ông tái nhợt và bàn tay phải ngón giữa bị đứt, máu chảy từng giọt khiến tôi kinh hoàng hải sợ. Sau hai lần ác mộng tôi nằm thao thức luôn tới sáng. Hôm sau thứ năm lễ Thanksgiving cả gia đình ở nhà. Từ sớm ba mẹ và em tôi đã thức dậy, hình như họ chuẩn bị nấu gà tây. Tôi cũng định ra khỏi phòng giúp gia đình, nhưng tự nhiên thấy người uẻ oải, rũ rợi. Tôi cảm thấy lạnh. Bất giác tôi đưa tay phải kéo thêm mền. Bất ngờ nhìn thấy tay mình, tôi run lên. Toàn thân tôi lạnh toát. Ngay… ngay… chỗ ngón tay tôi đeo nhẫn có máu đỏ chảy ra, loang lên lòng bàn tay. Tôi hãi hùng nhắm mắt la lên : OH MY GOD ! Khi tôi mở mắt ra nhìn kỷ lại bàn tay thì chẳng thấy có tí máu nào. Chỉ còn chiếc nhẫn trơ trơ, một tia sáng cực tím lóe lên rợn người. Tôi dụi mắt hai ba lần, bàn tay vẫn vậy không có máu. Ðang còn hoang mang, thì đột nhiên cửa phòng ngủ tôi mở ra. Con em tôi chạy ùa vào nói : – Anh la cái gì um sùm vậy, mẹ bảo ra ăn sáng kìa ! Tôi vội đuổi nó ra : – Em đi ra di, chút nữa anh ra. Khi em tôi ra khỏi phòng rồi, tôi liền chạy ngay vào phòng tắm, đổ xà bông gội đầu đầy trên tay phải của tôi