Chẳng mấy chốc đã tới cái nhà nghỉ quen thuộc, chúng tôi nhận phòng nghỉ ngơi 1 chút rồi cơm nước. Chiều hôm đó Thầy yêu cầu đi qua khu vực tìm kiếm để khảo sát thực địa, Thầy không cần đi vào khu đất, chỉ đứng phía ngoài ngó qua rồi bảo lái xe vòng qua chợ mua sắm 1 chút đồ lễ, hoa tươi , quay về nghỉ ngơi. Mấy người quen chúng tôi qua mấy đợt tìm kiếm biết chúng tôi lên,cũng nặn lội qua đây thăm chúng tôi.Thầy bảo : cứ nghỉ ngơi đi, 10h30 đêm nay mới ra làm cơ, để đốt thời gian, chúng tôi mua 1 bộ bài lơ khơ xoay sang tá lả bôi râu thật xôm,mời Thầy tham dự , không ngờ Thầy vào cuộc thật và đương nhiên cũng được 1 bộ râu Sỹ điều thật khiêm tốn bên cái miệng móm thật ấn tượng khiến mỗi lần nhớ lại tôi vẫn phải bật cười.Thế rồi giờ D của thầy cũng đến, chúng tôi trịnh trọng bê mâm lễ , mượn 1 chiếc ô to tướng cho Thầy ngồi làm lễ tránh mưa, sau 1 hồi chuông thánh thót, giọng Thầy bắt đầu ê a rền dĩ lẫn trong tiếng gió hú liên hồi , trời về đêm như lạnh buốt hơn, mưa phùn mỗi lúc thêm nặng hạt, sau khi hóa vàng, sớ lễ Thần Linh Thầy mượn chú em tôi bộ quần áo sơ mi đang mặc, chắc để lấy hơi người thân, Thầy cởi hết quần áo, mặc vào người bộ đồ rộng thùng thình, thắt cái dây lưng trông như buộc dây bụng con Ếch vậy, nhìn thật tức cười rồi bảo tôi thắp cho Thầy 2 nắm hương to, bảo tắt hết đèn, nến cho Thầy làm việc. Trời mưa lạnh vậy mà có đến hơn 30 người dân quanh đó đội mưa đến xem, đa phần vì tò mò. Màn đêm như thêm đặc quánh, chỉ cách nhau vài ba mét mà không thấy rõ mặt người, Thầy dặn với chúng tôi – nếu khi nào thấy hương tung tóe lên thì mới được bật đèn tìm Thầy, cầm 5 cái cọc chuẩn bị lúc chiều, đóng xuống để đánh dấu đầu, chân tay để mai còn đào nhé, dáng thầy thoăn thoắt di chuyển về tít đầu bãi bên kia, chỉ còn thấy lập lòe 2 đốm sáng đỏ đục của 2 bó hương trên tay Thầy. Rồi 2 cái đốm sáng cứ di chuyển hết tây sang đông, có lúc như vụt xuống tràn ruộng sâu gần 3m, có lúc lại đu vọt lên triền đồi có tường xây cao vút rợn người, mọi người tụm vào nhau vì sợ, bất giác tôi thấy thương ông cụ vô cùng, không hiểu sao mưa nặng hạt như vậy mà 2 bó hương không tắt, đột nhiên 2 bó hương tóe lên trời đêm như 2 quả pháo hoa bùng nổ, đêm đen đi vào tĩnh nặng rợn người. Tôi bật đèn pin sáng quắc gọi – ông ơi, đêm vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Tôi hò mọi người chạy tới để soi đèn đi tìm ông cụ, mãi đến giữa bãi, gần chân đồi thấy thầy nằm bất động trong đám cỏ cao tầm ngang bụng, hai tay, hai chân giơ về 4 phía. Tôi bảo chú em trải chiếu để khiêng thầy vào, trước khi khiêng tôi đóng đủ 5 cái cọc để đánh dấu chỗ Thầy nằm. Thật kì lạ khi mọi người động vào chân tay thầy thì nó cứng như 1 con cá mắm, tôi và mấy người cầm tay, chân Thầy nâng lên nó cứng đơ như khiêng 1 tấm phản, tưởng Thầy làm sao Chúng tôi che mưa, nắn chân tay cho Thầy, chỉ mấy phút sau Thầy trở lại bình thường