Sau mấy hôm mệt nhoài trên thủ phủ sứ Mường, người tôi đau ê ẩm. Đầu óc tôi hôm nay nặng trĩu, hơi thở nặng nề có chiều hâm hấp nóng. Tôi chạy qua hàng thuốc Tây đầu ngõ, mua dăm vỉ kháng sinh Ampi, qua hàng cô cháo nóng ăn qua loa , chiêu vài viên thuốc rồi về nhà, lên giường cuộn tròn trong chiếc chăn bông to xù mà người vẫn ớn lạnh. Cái giá lạnh như khởi nguồn từ trong nội tạng truyền ra, khiến tôi cứ run lên bần bật, từng cơn, từng cơn, hai hàm răng cứ khua lập cập như ai gõ thìa trong miệng vậy, trán tôi mồ hôi chẩy thành dòng. Tôi cố cất tiếng gọi đứa cháu, nhưng không ai trả lời, nhà lúc này thật vắng vẻ, hình như chỉ có mình tôi ở nhà. Tôi cố gượng dậy, toàn thân tôi ê ẩm, tôi cứ khoác nguyên chiếc chăn bông xuống tầng, mò lấy quả chanh, lọ đường, đổ vào cốc pha và uống như chưa bao giờ được uống vậy. Quả nhiên chỉ sau vài phút người tôi bắt đầu tỉnh lại, ngước lên đồng hồ chỉ 9h15 phút. Vừa lúc đó chuông ĐT của tôi reo thánh thót, nhìn thấy số ĐT quen của chú em gọi, tôi bấm máy nghe, thì ra chú em tôi vừa về Điện của Cô Đồng để gọi Hồn các Cụ chỉ bảo công việc tìm kiếm vừa qua. Giọng chú oang oang : tối hôm trước là 2 con Ma nó theo anh em mình đấy anh ạ, nó định cho xe mình lật ngay đoạn đó đấy. Tôi lạnh cả gáy khi nghe thông tin đó. Thế ai bảo chú thế ? chú em tôi tiếp : Cụ V nhà mình về, cụ bảo 2 con Ma đó nó định theo anh em mình về nhà, Cụ bảo nó định về theo xem nhà con cháu Ông H ra sao, nhưng khi VA chụp được hình nó thì nó định bắt luôn VA, nó bảo chụp được hình của nó thì nó phải cho lật xe cho mà biết. Thật hú hồn hú vía. Nếu không có cái trạm Malie trên đường thì chắc chắn chúng tôi đã gặp chuyện chẳng lành rồi, tôi thầm cảm ơn Trời Phật và Tổ Tiên đã phù hộ.Chú em cho biết thêm Cụ bảo rằng chúng tôi đi đón Thầy về mà chỉ địa điểm cho, đào như thế là sai vị trí rồi, hai nữa ông Thần Linh che mắt không cho tìm thấy đâu, tôi bảo chú em – thôi về rồi bình tĩnh tìm Thầy Cao tay mà tìm ông, chứ cứ mênh mông thế này biết ông nằm đâu mà đào ? Chiều hôm đó người tôi như đôi phần vơi nhẹ, tôi quyết định lấy xe vòng vo qua mấy trung tâm ngoại cảm, cố tìm kiếm lấy 1 ông, Bà Thầy ngoại cảm nào có thể giúp được gia đình tôi không. Nhưng đến đâu cũng chỉ thấy vòng trong , vòng ngoài người chờ đợi, mà Thầy toàn điều khiển từ xa thế này thì chắc anh em tôi phải cầy hết cái sân bóng ấy lên thôi. Tôi ngán ngẩm quay về TT Nghiên cứu tiềm năng con người gặp C, cô đưa cho tôi 3 quyển sổ dày cộp danh sách đăng ký tìm mộ LS, tôi lắc đầu như vừa được dội thêm gáo nước lạnh. Đêm đó anh em tôi bàn nhau chỉ còn cách duy nhất là gọi hồn các Cụ nhà mình chỉ dẫn để tìm thôi, khổ cái là không thể nào gọi được Vong Ông Ngoại tôi vì bị tà ám, nên ông không thể về được điện Cô Đồng chỉ đích xác cho các cháu được. Mặc dù còn ngây ngấy sốt, sớm hôm sau 1h30 phút chúng tôi đã lên đường về điện Cô Đồng. Đến nơi còn sớm lắm, chúng tôi ngả hết ghế xe làm giường nằm, chú em mở cốp lấy thêm cái chăn to sụ lên chùm kín cả 2 người. Vừa thiu thiu sáp ngủ thì Bóng đè tôi cứng ngắc, tôi cố ngọ nguậy, cựa mình mà không sao cựa được, mồm tôi ú a ú ớ, mắt tôi mở trừng trừng ngước lên nóc xe, xung quanh 1 mầu đen thẫm, ảm đạm. Tôi cố co chân đạp mạnh đánh Rầm vào táp lô cánh phụ, chú em tôi lúc đó cũng choàng dậy bật cái đèn trên nóc xe, lúc đó tôi mới ngồi dậy được, miệng ú ớ : anh bị Bóng Đè…. đã nghe có tiếng gà gáy canh 4, anh em tôi thế là lại thêm 1 đêm thức trắng. 4h 20 sáng khi chủ quán cạnh Cô Đồng vừa bật đèn, chúng tôi đã đánh xe vào sân xin đăng ký, người lúc này ở đâu ra mà có đến cả mấy Trung đội, nhiều người đã nhẵn mặt anh em tôi, họ hỏi thăm, thông cảm cùng chúng tôi thật nhiều vì đa số đã được nghe những câu chuyện mà các Cụ Âm về nói với chúng tôi, nhiều người còn nhường nhịn cho chúng tôi xếp trước. Hôm đó có ai mắc lỗi gì đó nên Cô Đồng không làm việc được, Cô đã cầu xin Đài (âm dương) đến cả vài chục lần mà đều không được. Chú em tôi đứng nói chuyện tốp năm, tốp ba ngoài sân với những người đủ mọi cảnh ngộ. khoảng 10h30 chú em tôi kéo tôi ra quán ngoài đầu ngõ, mặt hớn hở như sắp bắt được của : Có rồi, chú thốt lên. Tôi không khỏi ngạc nhiên hỏi lại : Có cái gì ? chú em tôi hấp hoảng : có Thầy rồi… tôi đề nghị bà chủ quán pha cho 1 lấm chà thật nóng, tiếng gió rít từng hồi qua tấm liếp chắn tuyềnh toàng rung lên bần bật. Sau chén Chà nóng lấy hơi chú em tôi nói tiếp : có chị L nãy mách bảo cho 1 ông Thầy Cao lắm. mỗi tội ở rất xa, Chú em giơ cho tôi xem 1 cái địa chỉ lạ hoắc tận tỉnh sát biên giới Việt Trung, chú em tôi nói luôn : thôi để mai em đi phục Thầy luôn, anh cứ ở nhà lo các việc, thôi mất 1 người thôi, đi đông cũng chẳng ích gì…mai em đi , hôm nào đón được Thầy về ta lại tiếp tục. Mai anh lên Hòa Bình khất với đơn vị chủ đất mấy hôm, bảo họ là gia đình đang đi đón Thầy…Hôm đó chúng tôi và mọi người về không. Anh em tôi chia làm đôi ngả lên đường. Tất cả đang chờ đón phía trước, mông lung nhưng vẫn hé 1 tia hi vọng…(còn nữa
Chúng tôi ra về, lòng nặng trĩu, bao nỗi lo âu vô duyên cứ từ đâu ập tới, khiến chúng tôi như chẳng muốn nói điều gì. bao công sức, hy vọng tan như mây khói, rồi tia hy vọng đó lại như le lói cuối con đường hầm âm u, mịt mùng khiến chúng tôi cứ dấn bước mà theo nó, rồi lại hụt hẫng, lại hy vọng. Tối đó về tôi gọi điện cho anh S giám đốc công ty địa ốc, nơi phần mộ ông ngoại tôi ở đó, xin khất lui thời gian tìm kiếm, trong vòng 1 tháng tới sẽ san trả mặt bằng và bồi thường thiệt hại để rảnh chân sớm mai lên đường. Bởi ở đất Bắc thầy bà hiện nay thì quá đông, phần đa lợi dụng tâm linh, tín ngưỡng kiếm tiền, mà thầy bà chân chính và làm được việc thì như mò kim đáy nước. Vì vậy tôi muốn đi mời thầy 1 chuyến, nhân tiện kiểm tra khả năng của họ xem có giúp được mình không, nếu không tìm được thầy chuyến này cũng xem như vái tới cao xanh 1 lạy vậy. Hôm sau khi trời chưa rạng sáng chúng tôi đã lên đường. Con đường QL số 2 đi biên giới Việt Trung trải dài gần 400 km. Điểm chúng tôi đến cách Hà Nội trên 300 km. Tầm giữa trưa chúng tôi đã ung dung ngồi trong 1 quán tai thị xã vùng biên. Trong thời buổi kinh tế thị trường sự khác biệt về văn hóa, nối sống không khác biệt là mấy, trên cả tuyến đường không hề gặp 1 bóng áo chàm, 1chiếc gùi dân tộc thiểu số… quả là điều đáng tiếc cho đồng bào dân tộc vì họ đã tự đánh mất bản sắc văn hóa của mình.Món ăn ở đây cũng không có gì khác lạ với miền xuôi, vẫn những món ăn thường ngày quen thuộc, chỉ khác đôi chút ở cách nấu nướng mà thôi. Nghỉ ngơi đến tầm đầu giờ chiều chúng tôi xuôi xuống con đường đi cửa khẩu. Đường về nhà Pháp sư Thầy không khó lắm, đi chừng nửa tiếng tôi đã nhận ra cây Đa ven đường, chúng tôi cho xe chạy vào 1 bản nhỏ, đa số là nhà xây, xuống 1 quán tạp hóa ven đường hỏi thăm thì chỉ còn cách nhà Thầy chưa đầy 300m. Cho xe tạt ven đường, chúng tôi xách tay chút đồ lễ bước qua 1 chiếc cổng xây to bự. Ngôi nhà sàn sừng sững trước mặt, bên phải là cây Trám già thân to người ôm tỏa bóng xanh mát rượi. khác với các ngôi nhà sàn khác, ngôi nhà này Thầy