Đọc truyện ma - Thần đang nhìn ngươi đó ( chương 11 - 20) - Truyện ma hay . truyện ma kinh dị - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma - Thần đang nhìn ngươi đó ( chương 11 - 20) - Truyện ma hay . truyện ma kinh dị (xem 926)

Đọc truyện ma - Thần đang nhìn ngươi đó ( chương 11 - 20) - Truyện ma hay . truyện ma kinh dị

ời vui vẻ lại.

“Mời vào”.

Tang Tiểu Vân bước vào.Trông cô có vẻ không được tốt lắm.Cô gật đầu tỏ ý chào với Diệp Tiêu rồi quay sang nói với Trịnh Trọng: “Chào các anh, rất vui được gặp lại các anh.”

“Tôi cũng rất vui. Cô Tang, hôm qua chắc cô cũng đã biết đến chuyện của Chu Tử Toàn. Cô thấy việc đó thế nào?.” Trịnh Trọng nói rất nhẹ nhàng.

“Tôi rất buồn, thực sự là rất buồn.” Cô cúi đầu xuống, trông vẻ mặt rất là đau khổ.

Trịnh Trọng an ủi cô và nói: “Chúng tôi rất lấy làm tiếc. Chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ.”

“Mọi người nói thủ đoạn giết người rất là dã man đúng không ah?” Cô lắc đầu, người như đang run run.” Tôi không dám nghĩ đến nữa, mấy hôm trước tổng giám đốc Chu vẫn còn khỏe mạnh, thế mà bây giờ…”

Xem ra cô ta đúng là đau lòng thật, mặc dù không nói ra nhưng đôi mắt cô đỏ ngầu, rơm rớm nước mắt. Cô cúi đầu xuống , rút chiếc khăn tay lau khô nước mắt. Giong cô có đôi chút lạc đi nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Chu là người rất xuất sắc, anh ấy có một phẩm chất cao quý và một trí tuệ hơn người. Cả công ty chúng khoán Thiên Hạ này không ai có thể so sánh được với anh ấy ở bất cứ phương diện nào.”

“Cô Tang, chắc cô rất đau lòng. Có thể chúng tôi hỏi cô không đúng lúc.”

“Không, tôi không sao.” Cô lại ngẩng mặt lên, khuôn mặt lại trở về như cũ nhưng hơi hồng do khóc. Cô nói tiếp: “Người ta nói tổng giám đốc Chu có vấn đề về tiền bạc thậm chí nói cái chết của anh ấy không minh bạch. Tất cả đều là những lời bịa đặt bỉ ổi. Tôi rất hiểu anh ấy. Anh ấy không phải loài người như vậy. Anh ấy rất trong sạch, những lời đồn thổi về anh ấy đều do những tên tiểu nhân đố kị với năng lực và kiến thức nên bịa đặt ra, Có một số người cho đến lúc người ta chết vẫn còn nói này nói nọ, đúng là những kẻ hèn nhát bất tài.”

“Xem ra công ty bây giờ rất rối ren.”

“Đã thành một đống hổ lốn rồi.” Bỗng cô nhớ ra một điều gì đó: “Có điều, chủ tịch hội đồng quản trị đã về nước rồi.

“Chủ tịch Hoàng Cương?”

“Vâng. Tuần này ông ấy đi Hồng Kông dự một buổi tiệc quan trọng. Sau khi nghe việc xảy ra với tổng giám đốc Chu, ông ấy vội gấp rút trở về sớm hơn 2 ngày. Cách đây 2 tiếng, ông ấy vừa mới xuống máy bay. Bây giờ đang nghỉ ở phòng nghỉ tầng trên, tạm thời chưa tiếp khách.”

Diệp Tiêu nói: “Nếu đã vậy thì chúng tôi hẹn gặp ông ấy sau”.

“Vâng, sức khỏe của chủ tịch vốn không được tốt, bình thường mọi việc trong công ty đều do tổng giám đốc Chu phụ trách. Vì thế bây giờ chủ tich đang gặp sự mất mát quá lớn. Ông ấy cần phải nghỉ ngơi.”

“Cô Tang , cảm ơn sự giúp đỡ của cô. Bây giờ cô có thể quay lại công việc của mình.”

Tang Tiểu Vân gật đầu. Lúc đi đến cửa, cô lại quay đầu hỏi: “Các anh hãy nói cho tôi biết các anh có chắc là sẽ bắt được hung thủ hay không?”

“Chắc chắn”. Trịnh Trọng nói như đinh đóng cột.

“Cám ơn anh, Trịnh Trọng”. Tang Tiểu Vân cắn môi, có vẻ rất đáng thương. Cô nhẹ nhàng nói: “Cho tôi hỏi nốt câu cuối cùng, lúc tổng giám đốc chết, anh ấy có đau đớn lắm không?”

Diệp Tiêu trả lời câu hỏi của cô: “Từ kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy anh ấy chắc chắn phải chịu nhiều đau đớn trước khi chết. Chúng tôi rất lấy làm tiếc, có thể tin này sẽ làm cho cô cảm thấy rất đau lòng, nhưng tôi chỉ có thể nói cho cô biết đến vậy.”

Tang Tiểu Vân cố gắng tự làm cho mình trấn tĩnh, cô gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi. cảm ơn các anh”

Cô rời khỏi căn phòng, nhẹ nhàng không tiếng động.

Trịnh Trọng lắc đầu nói: “Sao tớ cảm thấy, cô ấy còn đau lòng hơn cả Dung Nhan. Lúc nãy khi cô ấy ra khỏi cửa, nghe giọng nói ấy, vẻ mặt đấy, trông giống như một góa phụ.”

“Cậu cũng ghen với Chu Tử Toàn sao? Xin lỗi, tớ chỉ nói đùa thôi”. Diệp Tiêu đứng dậy, kéo rèm lên, nhìn về phía toàn nhà cao tầng Ma Thiên phía ngoài cửa sổ nói: “Theo lẽ thường, tổng giám đốc qua đời thì người thư kí cũng rất đau buồn nhưng còn về nguyên nhân của sự đau buồn đó thì khó mà biết được.”

“Tớ hiểu điều cậu muốn nói nhưng tớ vẫn không muốn tin điều đó là sự thật.”

Bỗng nhiên Diệp Tiêu trở nên vô cùng nghiêm túc nói: “Cậu đã trải qua cảm giác mất đi người thân yêu nhất bao giờ chưa?”

Trịnh Trọng ngạc nhiên lắc đầu.

“Tớ đã từng trải qua.”

Nói dứt lời, Diệp Tiêu nhắm mắt lại. Thề có trời đất, anh không hề muốn nhắc tới những chuyện đã qua.

 

CHƯƠNG 12

Chim đã sắp chết vì đói.

“Xin lỗi chú mày nhé.” Mã Đạt nói với con chim. Anh lấy thức ăn dành cho chim ra đổ vào chiếc lọ sứ nhỏ ở trong lồng. Con chim này có một sức sống mạnh mẽ lập tức lao vào ăn lấy ăn để, chỉ trong chốc lát đã ăn hết sạch thức ăn trong lọ. Mã Đạt lại vội vàng cho thêm một ít nữa. Nhìn chim ăn, Mã Đạt nghĩ đến mình. Nếu như tối hôm đó, anh tin vào lời cảnh báo của con chim này có thể những việc kinh khủng, đáng sợ kia đã không xảy ra. Xem ra, khả năng cảnh báo của động vật cao hơn nhiều so với sự tưởng tượng của con người hơn nữa nó còn không chỉ hạn chế với các dự báo về các thiên tai lũ lụt.

Mã Đạt ngoảnh đầu lại nhìn căn phòng của anh. Cả căn phòng bốc lên một mùi hôi thối khó chịu. Đã ba tối rồi anh chưa về nhà. Hai đêm trước, anh đều mơ mơ màng màng, một mình ngủ qua đêm trong căn nhà của người con gái lạ. Còn đêm hôm qua, anh đã làm việc suốt cả đêm rồi lại làm việc cả ngày hôm nay nữa, cho đến lúc hai chân của anh tê cứng, đôi mắt của anh hoa lên anh mới vội vàng lái xe về nhà.

Lúc này, chim đã ăn no rồi. Nó thoải mái đứng trong chiếc lồng, cái bụng như đang gõ trống lục cục. Những thứ ở bên trong đó sẽ rất nhanh chóng được chuyển hóa thành phân chim. Mã Đạt rời khỏi chỗ treo lồng chim, đi về phía nhà về sinh, soi mình trong gương.

“Ngươi là ai?”

Anh gần như không còn nhận ra mình nữa. Đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, mặt cắt không giọt máu, đầu óc rối bù, trông giống như người vừa đi đánh nhau về vậy. Mã Đạt lập tức mở vòi nước, dấp nước lạnh vào mặt. Cảm giác mát lạnh thâm nhập vào làn da anh, có thể làm như vậy anh sẽ thấy dễ chịu hơn.

Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa kêu.

Tiếng chuông cửa đổ dồn làm cho trống ngực Mã Đạt đập thình thịch. Anh đi nhanh ra mở cửa.

“Anh.”

Hóa ra là Tiểu Lục. Cô là em họ của Mã Đạt.

“Tiểu Lục, sao hôm nay lại đến đây?”

Tiểu Lục tự đi vào trong, cô chăm chú nhìn một vòng quanh căn phòng, thất vọng nói: “Em cứ tưởng anh đang giấu ai trong phòng chứ?”

“Anh giấu ai?”

“Người yêu chẳng hạn.”

“Giời ạ, em lại ăn nói lung tung rồi.” Mã Đạt luôn chịu không nổi cái cách

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Gấu Mới Cao Tay Trả Thù Gấu Cũ Voz Full

“Lấy chồng là hết quan hệ với bố mẹ đẻ, mày dám về đấy nữa tao chôn sống!”

Chồng tức tốc bế đứa con mới sinh đi xét nghiệm ADN để rồi nhận về kết quả còn khủng khiếp hơn

Cuộc sống trêu chọc chó mèo của Nhị Nữu

Truyện Vì Anh Nghiện Em Rồi