lớn của cái đồng hồ di chuyển, trong những cái nhảy nhỏ li ti, để lại một vệt trắng bằng sợi tóc giữa nó và chấm đen 3:57, và đang di chuyển tới chấm 3:58, thu hẹp khoảng trống lại, cho tới khi nó đứng thẳng ngay vào chỗ đó, rồi lại di chuyển qua khỏi về phía chấm 3:59. - Thoạt đầu – ông Grangle nói – các báo chí sẽ không tin vào việc này. Ngay cả khi một việc như thế sẽ xảy ra ngay tại các văn phòng của tờ báo, họ cũng vẫn không tin vào chuyện đó. Thoạt đầu thì họ sẽ không tin. Và rồi khi họ bắt đầu hiểu rằng việc đó đã xảy ra cho rất nhiều người mà ai cũng biết là gian ác, lúc đó họ sẽ nhìn thấy ý đồ. Đồng hồ chỉ 3 giờ 59 phút. - Một chuyện lớn… – ông Grangle nói. Một chuyện lớn cho báo chí và sẽ không người nào biết là ai đã làm ra việc đó, Pet ạ. Không người nào ngoài mi và ta. Cái mũi của cây kim lớn đã bò phân nửa đường qua khỏi cãi chấm 3:59. Tim của ông Grangle đập mạnh. Hai mắt ông mở to ra, môi ông hé ra, ông nói thì thào: - Sẽ không có người nào biết! Cái mũi cây kim lớn đã chạm tới cái chấm ở trên đỉnh cao của mặt đồng hồ. Chuông đánh thức đổ hồi, ông Grangle cảm thấy một sự trào dâng lớn của sức lực, giống như nước làm vỡ một cái đập, và một sự chấn động lớn, như thể một tiếng sét đánh. Ông nhắm mắt lại. - Bây giờ! Ông nói nhỏ nhẹ, và năm vật xuống, kiệt sức. Bằng cách đi tới cửa sổ và nhìn xuống đám đông dưới đường phố, hẳn là ông có thể nhìn xem phép lạ có hiệu lực hay không. Ông đã không đi tới cửa sổ, ông đã không cần làm việc đó, ông đã biết rồi. Chuông báo thức hết rung. Con Pet nghiêng cái đầu của nó và nhìn ông với một con mắt giống như cục đá bóng láng. - Quả hạt – nó nói. Bàn tay ông khi ông duỗi thẳng nó lên, thì nó còn cách xa tới một bộ rưỡi mới với tới cái chuồng..