,nặng hơn là não ko phát triển bình thường, Nhưng nếu ko cắt thì cục u càng ngày càng lớn theo đứa trẻ và nếu nó vỡ ra thì sẽ chết cả mẹ lẫn con. Bấy giờ cái thai đã là tháng thứ 5, càng ko thể phá. thế là mẹ mình rất sợ, từ ngày biết chuyện đến lúc quyết định mổ, rồi lên bàn mổ là cỡ 3 tuần , đương nhiên là mẹ mình ko thể nào yên lòng được, chỉ suốt ngày đi chùa cầu xin rồi ở nhà niệm phật. Thì có 1 đêm trước ngày mổ mẹ mìng mơ 1 nữ y tá, trên tay bế 1 đứa bé gái được quấn bên trong miếng vải màu xanh da trời đưa cho mẹ mình bồng. Mẹ mình tỉnh dậy biết là điềm lành nên bớt được phần nào lo lắng. Ca mổ diễn ra thành công nhưng mẹ mình thì vẫn cứ đay đáy 1 về đứa bé trong bụng nên vẫn cứ tiêp tục nguyện cầu cho đến lúc lâm bồn. Mẹ mình nói trong 3 đứa thì sinh đứa út là dễ nhất, nhanh nhất mà ít đau đớn nhất. Lúc y ta đưa bé gái cho ba mẹ mình điều đầu tiên 2 người kiểm tra là chân tay và các ngón tay có đầy đủ hay không, đầu có bị gì hay không,. Và thực sự là ko gì cả. Điều ngạc nhiên nhất là e bé đúng là được quấn trong 1 cái khăn xanh da trời và cũng là khuôn mặt hơi tròn tròn như trong giấc mơ. Lớn lên rồi thì đặc biệt e mình rất là có tính hiếu phật, đi chùa từ lúc 3-4 tuồi, đến 6 tuổi mặc dù đọc chữ chưa rành nhưng đã đọc làu làu được mấy bài kinh, điều này thì mình thua đọc còn ko hiểu thì lấy gì nhớ được. Qua chuyện đó, mình mới thật sự thấy đúng là nhiệm màu