Đọc truyện ma- Nữ biến thái, lại Đây nào! - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- Nữ biến thái, lại Đây nào! (xem 1201)

Đọc truyện ma- Nữ biến thái, lại Đây nào!

Cô nghiêng đầu, vẫn giữ nụ cười nửa miệng hỏi anh.

- Tôi không ngu ngốc đến mức rước đau khổ vào người mình. – Đúng, yêu người không yêu mình chính là một loại đau khổ. Bảo Khánh anh từ bỏ. Nghĩ gì đó, anh bật cười. – Và vì tôi khôn ngoan.

- Tự tin quá cũng dễ chết đấy. – Kiều Anh nhướn mày, tự nhiên cảm thấy chàng trai này cũng không đến nỗi quá nhàm chán. – Này, tôi có một đề nghị. Họ cũng có cặp hết rồi, sao tôi và anh không… chơi trò yêu thử nhỉ. – Cô ghé sát về phía anh, cười.

- Cô có yêu tôi thật cũng chỉ cô thiệt thôi. – Bảo Khánh không tránh né, cười đáp trả.

Tháng chín, thu về, một hạt mầm mới được gieo trồng, một bàn cược được đặt ra. Tình cảm này, chúng ta sẽ đánh cược…

……….

- Tại sao khi đó anh lại chọn Kiều Anh? – Nhật Linh ngồi trên giường Khởi Nam, chớp mắt hỏi.

Khởi Nam ngồi cạnh đang chơi game trong máy tính nghe cô hỏi vậy thì ngẩng đầu nhìn. Cậu gập máy tính lại, đặt nó sang một bên, với tay lấy cốc nước từ trên bàn đưa cho cô:

- Vậy nếu là anh và Bảo Khánh, em sẽ cứu ai?

- Sao lại là Bảo Khánh? – Nhật Linh bất bình phồng mồm.

- Cứ trả lời đi. Nghĩ kĩ rồi hãy nói.

Nhật Linh ngước mắt, chống cằm nghĩ. Một lúc sau, cô trả lời:

- Em cứu Bảo Khánh. Bởi vì em coi Bảo Khánh như anh trai ruột, anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều. Nếu lỡ như anh ấy chết, mà lý do lại do em, dù là gián tiếp thì em cũng sẽ rất bứt rứt, cả đời này sẽ không thanh thản được. Còn nếu như anh mất đi, em sẽ rất dễ dàng lựa chọn. Em sẽ trả thù cho anh rồi đi cùng anh. – Như nghĩ ra gì đó, Nhật Linh “a” một tiếng. Cô cười mỉm – Em hiểu rồi. Nam, anh cũng nghĩ như vậy sao?

- Thông minh lắm. – Khởi Nam cười, đưa tay xoa đầu cô. – Anh thích em, nhưng nếu phải chọn lại anh vẫn chọn Kiều Anh. Đối với cô ấy, anh có năm năm, cả rung động đầu đời, cả tình nghĩa bạn bè. Anh chưa bao giờ làm gì khi anh chưa chắc chắn. Lúc đó, anh nhìn thấy Bảo Khánh với chị anh ở đó rồi, anh tin bọn họ sẽ phá được kết giới. Mà cho dù Bảo Khánh không cứu được em, người theo em sẽ là anh. Anh không bỏ rơi Kiều Anh, cũng sẽ không bao giờ buông tay em. Em có hiểu không?

Nhật Linh gật đầu. Với cô, chỉ thế là đủ. Cô biết, cậu không giỏi nói ra suy nghĩ của mình, cũng sẽ không bỏ thời gian để làm những việc vô ích, nhưng cậu đã bỏ công giải thích cho cô, nói cho cô nghe suy nghĩ của cậu, thế là đủ rồi. Cô vòng tay ôm eo Khởi Nam, áp mặt vào người cậu:

- Trần Khởi Nam, Nhật Linh thích anh.

- Ừ. – Cậu cười dịu dàng, ôm chặt cô.

“Nhật Linh, anh bỏ lỡ em mười tám năm, những ngày còn lại, đền bù cho mười tám năm đó có đủ không?”

……………

Sân bay thành phố…

Thiên An mặc quần sooc ngắn, áp phông rộng rãi, đeo kính râm bản to, tay xách hai va li đồ lớn.

- Lần này chị đi thì bao giờ về? – Khởi Nam không chút lưu luyến hỏi.

- Chịu, bao giờ thích thì về. Mày không nỡ xa chị à?

- Không, định bảo chị định cư luôn ở bên ấy thì càng tốt.

Thiên An bực mình, định giơ tay cốc đầu thằng em láo toét thì điện thoại trong túi reo vang.

“Bà cô, bao giờ bà về đấy?”

- Nhớ chị sao? – Thiên An châm chọc.

“Ờ, về nhanh nhanh lên. Chồng công việc của bà chất chồng, chất đống lên rồi đấy.”

- Phong không làm giúp An được sao? – Thiên An đột nhiên đổi giọng ngọt sớt, mắt thì co giật như muốn đập nát cái điện thoại cho rồi. Khởi Nam đứng cạnh rùng mình, sởn gai ốc.

“Không, tôi không rảnh. Thế nhé, về nhanh lên.”

“Tút… tút…”

Đầu dây bên kia, một chàng trai mặc áo trắng trong phòng thí nghiệm vừa ấn nút tắt máy. Mái tóc nâu cắt tỉa gọn gàng tôn lên khuôn mặt đẹp trai thanh tú. Anh xoay xoay điện thoại trong tay, đôi môi khẽ cười. “Bởi vì, tôi nhớ em rồi.”

Đầu dây bên này vẫn không hay biết gì. Thiên An tức tối nhìn cái điện thoại đã ngắt kết nối, bực tức trừng mắt.

- Ai thế? – Bảo Khánh vừa đến, lên tiếng hỏi rất đúng lúc.

- Một thằng nhóc dở hơi bị mắc bệnh trĩ lâu năm mới chuyển đến Viện nghiên cứu. – Thiên An vẫn chưa hết tức, miệng trả lời mà đầy mùi cay cú.

- Thôi, chửi rủa gì? Máy bay đến rồi kìa. – Khởi Nam chỉ trỏ. – Đi mạnh khỏe, nhớ cẩn thận không máy bay rơi.

“Bốp!”

Thiên An trước khi đi không quên gõ đầu Khởi Nam một cái rõ mạnh rồi mới thỏa mãn lên máy bay.

Khởi Nam xoa xoa cục u trên đầu, ai oán nhìn theo.

- Đau không? – Kiều Anh ló đầu ra, cười hỏi.

- Cậu thử bị bà già đó cốc đi xem có đau không? – Khởi Nam xuýt xoa.

- Đâu ngu. Mà… xem ra cậu rất vui. – Kiều Anh nhìn Nhật Linh đang nói chuyện với Bảo Khánh cách đó không xa.

- Ừ… Kiều Anh, hạnh phúc nhé. – Khởi Nam nhìn cô, cười.

Nụ cười đó, như lần đầu cậu gặp cô giữa sân trường đầy nắng. Lần này, giữa sân bay nhộn nhịp, cậu cũng cười như thế, cười chúc phúc một người.

“Khởi Nam, hạnh phúc.”

Khởi Nam không nói cho Kiều Anh, thực ra, hạnh phúc của cậu, cậu đã có được rồi.

Nắng thu nhạt nhòa nhuộm màu nụ cười của em Nhật Linh, em chính là hạnh phúc… [The end'>

Ngoại truyện

Phòng làm việc của Minh Duy dù đã nửa đêm nhưng vẫn còn sáng đèn. Mình Duy buông cây bút trong tay xuống bàn, ngửa người ra sau ghế, mắt nhắm hờ lại. Mấy ngày nay, vì là gần Tết nên khối lượng công việc của Âm giới cũng nhiều lên đáng kể khiến anh gần như không thể dời khỏi phòng làm việc. Anh đưa tay lên day day mi mắt đã nặng trịch như muốn đình công tập thể đến nơi.

Bỗng nhiên, cửa phòng bật mở, Thiên An từ ngoài chạy ào vào phòng, nét mặt hớt hải, thở không ra hơi nói:

- Minh Duy! Minh Duy, Hoàng Anh, cậu ấy…

Minh Duy bật dậy khỏi ghế, ánh mắt ánh lên nét hoảng hốt xưa nay chưa từng có. Anh vớ lấy cái áo khoác trên ghế, khoác hờ lên người rồi chạy như bay ra khỏi phòng. Ánh mắt anh ánh lên nét hoảng hốt xưa nay chưa từng xuất hiện.

Cánh cửa tầng hầm bị Minh Duy vội vã mở tung, anh chạy vào phòng, bàn tay anh xé toạc tấm rèm che. Màu vải sẫm màu bị kéo ra, để lộ một lồng kính lớn. Trong đó, có một người con trai tóc đen với khuôn mặt dễ thương như con gái tróng suốt. Cấu co gập người, đôi mắt đẹp nhắm hờ bình yên như đang ngủ. Cả người cậu phát ra thứ ánh sáng chói mắt, xuyên qua tấm thủy tinh bao quanh, rọi khắp căn phòng lớn.

Minh Duy đưa tay che chắn, mắt hơi nheo nhưng anh vẫn nhìn chăm chú vào lồng kính, đôi môi nở nụ cười nhẹ nhàng. Anh chờ một nghìn ba trăm lẻ tám năm, anh dùng hơn một nghìn năm của mình kiên nhẫn kiếm tìm, chắp vá linh hồn cho cậu. Một nghìn ba trăm lẻ tám năm… những ngày tháng dài đằng đẵng không có cậu, cuối cùng anh cũng chờ được rồi. Ngày hôm nay, ngày một Hoàng Anh mới được sinh ra, ngày cậu hồi sinh, trở về bên anh như trước…

“Vụt!”

Ánh sáng vụt tắt, người con trai trong lồng kính biến mất. Minh Duy hạ tay xuống, thu lại nụ cười trên môi, anh kéo tấm rèm xuống. Bàn tay co lại thành nắm đấm, đôi mày anh cau lại: “Hoàng Anh, chờ anh, anh sẽ tìm được em.”

……….

Mười tám năm sau…

Chiều cuối đông,

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Hành Trình Cưa Đổ MC

Truyện Hay Nói Yêu Em 7 Lần Full

“Sao chú không đưa vợ con tới?”

Truyện Cuộc Trả Thù Của Một Thằng Điên Tình

Cây thuốc phiện thiên đường