“Ha ha, Thầy về rồi, còn trò, ta hổng sợ” Thấy bà đã cách xa mình, tôi hoàng hồn, và nhìn quanh coi có ai thấy mình bị đánh té bò lăn dưới đất không, cũng may, chẳng có aị Và tôi lập tức nắm bàn tay theo kiểu Thầy chỉ, nhưng tay nắm xong, mà câu chú thì quên mất tiêu ! Tôi cứ lập đi lập lại 2 chữ đầu: “Ề Hế…ề hế…” trong khi bà già cứ vỗ tay um sùm và nói “Thầy về rồi, hổng sợ….” Có tiếng lục đục ở các buồng bên, chắc có người mới thức, còn tôi, đứng cách bà già khoảng 4 thước, cách qua cái bàn tròn, nhưng tôi cũng đă…âm thầm để 1 chân dưới cái ghế đẩu, nếu bả bước tới, thì cái ghế sẽ bay vô bả, còn tôi sẽ bay…ngược chiều… ra ngoài cửa chạy luôn !!! Bất chợt, sau câu “Ề hế, ề hế…” tôi lại đọc được 1 hơi nguyên câu chú, tôi thấy cánh tay mình rần rần lên, và lòng bàn tay bắt ấn bỗng nóng rực, tôi vội đưa ra chỉ về phía bà già, thì nghe 1 cái rầm !,bà già té ngược vô trong buồng, lẫn vào bóng tối mất tiêụ Tôi bắt chước Thầy, co ngón tay “khều” nhẹ một cái, thì bà già bay từ trong buồng ra, lăn tròn dưới đất, cả thân đụng vào cái bàn làm đổ tung cái ly nước và dĩa bánh men xuống đất. Lúc này thì cả nhà thức giấc, đèn đuốc sáng trưng, tôi an tâm tiếp tục biểu diễn màn “khều” cho bà già té lăn cù trong phòng khách…Nếu tôi nhớ không lầm, thì thỉnh thoảng, lúc xỉ ngón tay về phía bà già, hình như tôi có gồng lên chút ít, và khoa chân xuống tấn, thêm vẻ oai phong cho cái cánh tay….ốm nhom, ốm nhách của mình !!! (Lúc đó tôi còn nhỏ tuổi mà!!!) Rồi mọi người lạy, rồi bà già lạy, tôi mới “phán”: “Ra đằng sau tắm rửa thay đồ!” Bà già nghe lời lủi ra sau, tôi khoái trí an toạ trước tách trà mà chủ nhà bưng hai tay dâng đến…Nhưng cái khoái trí đó chỉ được có 5 phút, thì 1 người đến, mặt xanh lè nói: “Trời trời, Thầy làm ơn biểu bả lên đi kẻo bả chết cóng dưới sông…” Tôi đi theo vào nhà trong, ra sân sau, sau nhà là 1 dòng sông nhỏ, dưới ánh trăng vàng vọt của đêm khuya, bà già đang đứng giữa sông, hai tay xoãi ra múa, hát, tiếng hát hò lồng lộng, bên cạnh, mái tóc dài của bà già nổi trên mặt nước, trôi dài lấp loáng. Tôi nhìn mà có cảm tưởng như mình đang ở 1 thế giới khác, y như là ở xứ của Ma Quỷ, và trước mặt, một bộ xương người đang múạ Tôi thấy rợn người, nổi da gà! chết lặng trước cảnh quái đản đó khoảng mấy phút, mới tỉnh hồn. Nhưng biết làm gì bây giờ? Thầy đâu có chỉ vụ xuống sông? Câu chú lại quên nữa, tôi bối rối trong khi mọi người xúm lại năn nỉ, làm như tôi trói bả xuống sông vậy!. Sau cùng tôi cũng nhớ lại được câu chú duy nhất và đầu đời của mình, tôi vội niệm và dùng ấn, ngoắc ngoắc bả lên bờ. Không ngờ, xa như vậy mà ấn cũng tác dụng, bả quay phắt lại phía tôi và lội ngược nước phăng phăng lên. Tôi vội nạt gấp khi bả vửa bước lên cây cầu gỗ: “Nhà ngươi xuất ra ngay, cho Bà vô buồng tắm, thay đồ rồi vô phòng ngủ, cấm ra, nếu ra thì tui đánh không nghỉ.” Bà ta lạy tôi 1 lạy và…xong chuyện. Mọi người đi ngủ êm ả, còn tôi thức trắng, cứ hồi hộp sợ nửa đêm bả ra bả bóp cổ mình! Từ nhỏ, sống ở Quận 3 Saigòn, đêm đó là đêm tôi mới biết thế nào là “Tiếng Nhạc Đồng Quê” tôi nghe không sót 1 tiếng gì, Đặc biệt là từ phía phòng trong dài ra tới mé sông, tiếng dế kêu, tiếng cóc, tiếng ếch nhái, tiếng cắc kè, tiếng mái chèo khua ngoài sông…sao mà rõ quá, kể cả tiếng của những cơn gió giật, làm các bụi tre kẽo kẹt…Những âm thanh mộc mạc, vừa xa lạ, vừa quen thuộc, vừa có vẻ bí ẩn của đêm,,, thỉnh thoảng vẫn còn dậy trong ký ức tôi cho đến mãi bây giờ… Như lời hứa, sáng sớm hôm sau người nhà đem xe đến rước Thầy…tôị Vào nhà, lập tức Thầy tôi biểu chủ nhà đơm cho 4 chén cơm đầy, xong Thầy thắp nhang tất cả các bàn thờ trong nhà, Tôi để ý thì thấy Thầy dùng nhang đang cháy mà vẽ Bùa gì lằng ngoằng trên 4 chén cơm, rồi tự tay Thầy đi vòng quanh nhà 3 vòng, xong úp 4 chén cơm xuống đất tại 4 góc nhà. Tôi hỏi, thì Thầy cắt nghĩa là Vị Thần nhập vào Bà già đó, là 1 Vị Thần cũng khá cao, nên Thầy mời Tứ Đại Thiên Vương xuống trấn 4 góc nhà. 4 chén cơm là nơi để Tứ Đại Thiên Vương…đứng! (Các bạn hẳn có người đã tình cờ đọc tên Tứ Đại Thiên Vương trong các truyện tàu rồi, mà các bạn có tin không?, riêng tôi, lúc đó nghe Thầy nói vậy, thì nghe vậy, chứ thực sự trong lòng tôi không tin ! Mãi đến trên 30 năm sau chính mình đụng chuyện, tôi mới tin là có, đó là chuyện “Chùa Tứ Phương Tăng” mà tôi sẽ viết ra để chứng minh với các bạn sau…). Thầy tôi mời bà già ra, hai người nói chuyện bằng…tiếng âm sau cùng bà già quỳ lạy Thầy tôi, rồi té xuống nằm thiêm thiếp. Thầy tôi liền làm phép vẽ bằng nhang vô người của bà già, được 1 lúc thì bà già tỉnh dậy, và coi như hoàn toàn bình phục, không còn bị ai nhập trong người nữa….(Một tháng sau, Bác giá bịnh nhân đó nhờ con cháu đưa lên nhà Thầy tôi để lễ tạ, tôi đã vô cùng ngạc nhiên khi gặp Bà, một người hoàn toàn khác hẳn, Bác gái lúc đó là một người trông rất…đẹp Lão và phúc hậu, hoàn toàn khác với “Bộ xương di động” mà mới chỉ 1 tháng trước đó, khi gặp bác thì…tôi luôn luôn co giò muốn chạy trốn… Khi chúng tôi từ giã ra về thì chủ nhà cám ơn rối rít và đưa ra 2 bao thơ để tạ lễ, tôi lúc đó lại đứng hơi gần ông chủ nhà, thấy người ta đưa bao thư đến tận tay mình, nên tôi…đành lịch sự đỡ lấy, không ngờ khi vừa cầm trên tay thì Thầy tôi nói: “ Tôi đến để giúp dùm cho Bác gái ở nhà này thôi, không có nhận tiền đâu, xin anh lấy lại đi, bây giờ điều anh nên làm là lo chăm sóc cho bác gái ăn để tẩm bổ lại…” Nói xong chúng tôi từ giã ra về, khi về đến nhà Thầy, được 1 lát thì Thầy lấy ra 1 “can” xăng, Thầy nói: -“Em đem can xăng này ra bán dùm Thầy đi, ở nhà hết tiền chợ rồi!” Tôi ngẩn ngơ, nhớ lại 2 bao thư dày cộm mà chủ nhà trao cho hồi sáng, Thầy tôi đã từ chối không nhận, trong khi Thầy biết là ở nhà Thầy thì hết tiền. Từ đó, tôi mới sanh lòng kính trọng Thầy và quyết tâm theo Thầy học đạo….